Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1702: Ông có cách nào tốt hơn không




Thấy đại sư Mã Tiến kính trọng chàng trai trẻ tuổi này như vậy, chẳng lẽ không phải tài xế của ông ta à?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Muốn nói thì phải nói đến viện trưởng Lâm Trung Hoa dày dặn kinh nghiệm, ông ấy đã nhận ra một vài việc.
Nhìn Trần Khiêm hỏi: "Trần Khiêm, cậu có muốn nói gì không?”
"Có." Trần Khiêm nói.
Trần Khiêm cũng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của đám người này, hôm nay anh đến đây chủ yếu là muốn cứu một trăm đứa trẻ sơ sinh.
Nên anh lạnh lùng nói: "Đây không phải chứng bệnh gì mà vì bị người khác hút hết khí huyết nên dẫn đến việc. cơ quan bị cảm nhiễm và suy kiệt trên diện rộng!"
Ầm! Mọi người xôn xao!
Nếu như không phải vì đây là cuộc họp nghiêm túc thì e là rất nhiều người đã bật cười thành tiếng rồi.
"Chàng trai trẻ, cậu tên Trần Khiêm đúng không? Có phải cậu đã xem nhiều phim quá rồi không? Nếu cậu không biết gì thì đừng có ăn nói lung tung. Cái gì mà bị người ta hút khí huyết cơ chứ, cậu nghĩ đó là ma cà rồng à? Hơn nữa những đứa trẻ sơ sinh này đang được nằm trong NICU, chưa bao giờ ra ngoài. Cậu biết NICU là gì không? Là phòng giám hộ của trẻ sơ sinh, nó được cô lập hoàn toàn với không khí bên ngoài."
"Thằng ranh lông còn chưa mọc đủ này, vốn dĩ đang nghĩ có cách gì hay ho, nếu như chúng tôi công bố tin tức này ra ngoài thì e là sẽ gây ra khủng hoảng xã hội mất."
"Bác sĩ Mã Tiến, cuối cùng cậu ta là ai thế?"
Có người nhịn không được tức giận nhìn về phía Trần Khiêm, đồng thời tò mò hỏi đại sư Mã Tiến.
"Mọi người cứ yên tâm đi, khoan vội đãi" Mã Tiến vội vàng khuyên can.
Nói thật, Trần Khiêm nói bọn trẻ bị hút khí huyết, ông †a hoàn toàn chưa nghe bao giờ nên ngay cả Mã Tiến cũng giật mình.
Nhưng đã được chứng kiến năng lực của Trần Khiêm, khả năng chấp nhận của ông ta rất mạnh.
"Hừ, sư phụ, từ lâu con đã nói thằng nhóc này gặp. may thôi chứ chả có tài cán gì đâu. Ranh con này còn trẻ như vậy thì biết gì, chạy đến đây để đóng phim à?” Lưu Vượng lẩm bẩm nói, mặc dù giọng của anh ta rất nhỏ nhưng mọi người trong phòng họp đều có thể thể nghe thấy được.
Anh ta ghen tị với Trần Khiêm, hơn nữa khi nhìn thấy cô em Triệu Bách Linh - người mà anh ta đã yêu thầm từ rất lâu nhìn Trân Khiêm bằng ánh mắt kia.
Làm anh ta tức muốn chết.
Chỉ ước gì Trần Khiêm bị bẽ mặt trước mặt mọi người.
Sắc mặt Mã Tiến âm trầm, nhìn anh ta rồi nói: 'Cậu im miệng cho tôi, cậu Trần Khiêm đã nói như thế thì chắc là có suy nghĩ riêng, xem thử xem cậu Trần Khiêm nói gì, hoặc có thể nói rằng, sự thật là thế."
Sắc mặt Trần Khiêm âm trầm, cho dù là ai khi bị chỉ trích cũng sẽ cảm thấy bực mình và khó xử.
"Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chuyện các người không biết!" Trần Khiêm lạnh lùng nói.
"Cậu Trần Khiêm, có cách nào cứu chữa không?" Mã Tiến chọn tin tưởng Trần Khiêm.
"Có, châm cứu rồi dùng thuốc Đông y để điều trị, tất nhiên là phải nhanh lên, nếu toàn bộ cơ quan của đứa trẻ bị suy kiệt thì sẽ không còn cách nào nữa."
"Bậy bạ." Có người tức giận nói: "Bác sĩ Mã, ông không thể lấy sinh mạng của hơn một trăm đứa bé ra đùa được, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu ta thì biết gì?"
"Vậy ông có cách nào tốt hơn không?" Bác sĩ Mã Tiến lạnh lùng nhìn người đó hỏi ngược lại.