"Hả? Tiểu Khiêm, sao cháu lại biết một tiếng năm phút nữa bà sẽ tái phát? Tính ra thì cũng tương đối đúng!" Bà cụ hơi kinh hãi.
"Khoảng một tiếng nữa sẽ đến trưa, nhiệt độ cao, hư hỏa tăng lên làm khí huyết bị ép, dễ dẫn đến đau đầu." 'Trần Khiêm cười giải thích.
Bà cụ cười tủm tỉm gật đầu với Trần Khiêm, tỏ vẻ khen ngợi: "Không ngờ Tiểu Khiêm còn biết những thứ
này. Lưu Vương ở bên cạnh hừ lạnh, thấy hơi khó chịu.
Còn Mã Tiến thì ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm, chẳng lẽ chàng trai trẻ tuổi này lại biết y thuật?
Giống như những gì Trần Khiêm nói, thoáng chốc đã đến trưa, vốn dĩ bà cụ đang tán gẫu rất thoải mái chợt thay đổi sắc mặt, bỗng dưng cực kỳ đau đớn, tay ôm đầu, mồ hôi to như hạt đậu.
"Bà Tô, bà hãy cố chịu đựng, tôi sẽ châm cứu cho bà." Ông ta duỗi tay xem mạch đập của bà cụ, sau đó lấy túi kim trong hộp y tế ra, lấy vài cây kim châm cắm vào vài huyệt vị của bà cụ, sau đó là sáu huyệt trên đầu và vai.
Mà những thao tác ấy cũng làm Trần Khiêm hơi bất ngờ, thảo nào tên tuổi của Mã Tiến này lại vang dội trong quân khu, thì ra là cũng biết được vài thứ, ha ha.
"Cậu nhóc, cậu có biết tôi đang dùng châm pháp gì không?"
Mã Tiến vừa châm cứu vừa hỏi.
"Sư phụ, sư phụ hỏi cậu ta làm gì, sao cậu ta lại biết cơ chứ?"
Lưu Vượng lạnh lùng nói.
"Cũng không chắc, ban nấy Trần Khiêm có thể nói ra thời gian chính xác, hơn nữa còn có số phút cụ thể nữa. Quả nhiên bây giờ giống với những gì Trần Khiêm nói. đúng một tiếng năm phút tái phát, điều này đã chứng minh năng lực của Trần Khiêm rất mạnh mẽ!"
Triệu Bách Linh lại mỉm cười với Trần Khiêm.
"Chỉ là châm pháp Quỷ Môn thôi mài Có gì khó đoán đâu!" Trần Khiêm nhìn ông ta cười nói.
Hả? Nghe Trần Khiêm nói tên châm pháp của mình, Mã Tiến cũng thấy hơi bất ngờ, đặc biệt là khi Trần Khiêm nói hai chữ “chỉ là” làm ông ta thấy hơi bực mình, sắc mặt kiêu căng hẳn, nói: "Tốt lắm, cậu cũng có chút kiến thức đó."
Mã Tiến mới vừa châm cứu xong, sự đau đớn trên mặt bà cụ đã dân tan biến.
"Ha ha, sư phụ, không hổ là thần y của quân khu, cuối cùng thành quả nghiên cứu mấy tháng đã ứng nghiệm rồi!"
Thấy sự đau đớn trên mặt bà cụ đã biến mất, Lưu Vượng thở phào nhẹ nhõm, đắc chí nhìn Trần Khiêm.
"Có đâu có đâu." Mã Tiến khế cười nói.
Nhưng ông ta còn chưa kịp dứt lời thì bà cụ vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại chợt chấn động, lại lấy tay ôm đầu, đau khổ gầm nhẹ, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc Trước.
Sắc mặt của những người trong nhà chợt thay đổi, Mã Tiến cũng không thể không ngạc nhiên, nhìn kim châm của mình, lẩm bẩm: "Không thể nào!"
Nói xong ông ta chạy lên bắt mạch cho bà cụ, sắc mặt trăng bệch. Mạch máu đập lung tung loạn xạ, lúc có lúc không, rất kỳ lạ.
“Thần y Mã, ông hãy nghĩ cách gì đi." Mà người nhà họ Tô mới vừa bước vào cũng sốt ruột, rõ ràng lần này đã nghiêm trọng hơn lần đầu tiên phát tác rất nhiều.
Sắc mặt bà cụ trắng bệch, có xu hướng chuyển sang tím.
Tô Quốc Cường sốt ruột đến mức nhảy dựng lên.
Mã Tiến cũng hoảng loạn, không biết nên làm gì bây giờ.