Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1690: Tôi không tin




Mỗi một món quà đều trị giá hơn chục triệu, khi nó thốt ra từ miệng của người ở quầy tiếp khách, khí thế oai phong.
Đặc biệt là căn biệt thự cao cất iá ba trăm triệu kia đã đẩy không khí trong hội trường lên cực đỉnh.
Cùng lúc đó, trong lòng mọi người xuất hiện hai vấn đề khiến họ quan tâm.
Đây là quà ai tặng?
Mẹ nó, quà này là thật hay giả vậy? Đừng nói là nhà họ Tô, cho dù là mỗi một người trong hội trường này đều không thể có được món quà quý giá như vậy.
Cho dù là nhà họ Tô tự tặng thì mười tám món này, cộng cả căn biệt thự kia nữa thì cũng ít nhất cũng phải Vài tỷ.
Mẹ nó, cuối cùng nhà họ Tô có bao nhiêu tiền vậy?
Cho dù là vì thể diện thì cũng đâu thể tiêu nhiều tiền như vậy?
“Trương Hâm Hoa, bà điên rồi à? Bà có khoác lác thì cũng đừng khoác lác đến vậy chứ!"
Đúng là ban nấy Ngụy Quế Phương đã kinh hãi vì số quà này nhưng bây giờ bà ta đã tỉnh táo lại.
Nhìn Trương Hâm Hoa, cười to nói.
Khách khứa xung quanh đều cười vang.
Nhưng thoáng chốc nụ cười của họ đã chợt tắt, bởi vì bọn họ nhìn thấy trên không trung của khu vườn phía trước.
Gó một chiếc máy bay trực thăng đang bay đến.
Máy bay trực thăng chia làm sáu hàng, mỗi hàng có ba chiếc, rất dễ đếm.
Hơn nữa giá trị của mỗi chiếc trực thăng đều cực kỳ xa XỈ.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cho đến khi trực thăng chậm rãi đáp xuống. Một nhóm người bước xuống máy bay.
Tay họ đang cầm mười tám món quà đó.
Tất nhiên, căn biệt thự ba trăm triệu có giá trị cao nhất thì sẽ được trao dưới hình thức hợp đồng.
"Sao lại thế được?"
Ngụy Quế Phương lại kinh ngạc.
"Cậu Trần, chúng tôi đã mang quà đến, đây là danh sách!"
Vệ sĩ cung kính bước đến trước mặt Trần Khiêm, khom lưng nói.
"Đưa tôi làm gì, đưa bà nội xem đi!"
Trần Khiêm nhìn về phía Trương Hâm Hoa.
"Bà nội, hôm qua là sinh nhật bà, cháu không tham gia được cho nên đây là quà mừng thọ cháu tặng cho bài"
Trần Khiêm cười nói.
"Cậu Trần?"
Mà mọi người nghe vệ sĩ nói thế thì cũng kinh hãi ngạc nhiên.
Đặc biệt là Thẩm Diễm Lệ.
"Cậu ta là cậu Trần?"
Đám người Thẩm Diễm Lệ hoàn toàn ngơ ngác, đều nhìn về phía Trần Khiêm, không thể tin nổi. Sao lại thế được, sao lại là cậu ta?
Cậu ta chỉ là thằng nghèo của một huyện nhỏ ở Kim Lăng mà thôi.
Đối với cậu ta mà nói, bất kỳ món đồ nào trong số đó đều là thứ xa xỉ.
"Tôi không tin!"
Thẩm Diễm Lệ nói.