Tất cả những người xung quanh cũng biến sắc.
Những người đang ngồi bên cạnh Tô Quốc Cường vừa kính trà vừa lân la làm quen thì sao?
Giờ phút này, nụ cười trên mặt họ chợt tắt, ghét bỏ rời khỏi ghế ngồi.
Tất cả mọi người đều khinh thường nhìn nhóm người nhà họ Tô.
"Giả mạo cái gì? Cái gì mà hèn hạ, cậu ấy chính là cậu Trần. Ngụy Quế Phương, bà đừng ăn nói không biết lựa lời!"
Trương Hâm Hoa tức giận nói.
"Ha ha ha, đến bây giờ rồi mà bà còn cãi bướng. Nếu bà thật sự muốn tìm người giả vờ làm cậu Trần để có thể diện hơn thì cũng được thôi, ít nhất cũng nên tìm người đẹp trai lịch sự như cháu rể của tôi chứ. Bà nhìn xem bà tìm người kiểu gì thế?"
Ngụy Quế Phương cười to.
"Đúng vậy đúng vậy, tìm một thằng nghèo sắm vai cậu Trần, cậu ta có thể hiện được khí chất của cậu Trần không? Tô Mộc Vũ, Tô Mộc Vũ, nhà họ Tô các người cứ suốt ngày Tô Mộc Vũ, đã mất tích rôi mà còn ảo tưởng cậu Trần sẽ thèm đếm xỉa đến các người!" "Các người nghĩ Mộc Vũ nhà các người là tiên nữ à?" Thẩm Diễm Lệ cũng bắt đầu ghen ty. Dù sao chồng cô ta đã từng cầu hôn Tô Mộc Vũ.
"Thẩm Diễm Lệ, tôi không biết tình hình của cô thế nào nhưng tốt nhất cô đừng đề cập đến Mộc VũI"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
"Ha ha, cậu không cho tôi nói thì tôi càng nói đó, đồ mặt dày không biết xấu hổ, thứ hèn hạ bỉ ổi không biết xấu hổi Còn đi tìm một thằng nghèo đến đây làm bộ, muốn chúng tôi thấy kinh tởm đúng không?”
Thẩm Diễm Lệ mắng, cuối cùng hung hăng nhìn Đường Nhiên.
"Cô mắng ai không biết xấu hổ? Cô mới là đồ mặt dày!"
Mà Đường Nhiên phẫn nộ đứng lên, đẩy Thẩm Diễm Lệ lải nhải sỉ nhục nhà họ Tô.
Mà Thẩm Diễm Lệ đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy đâu.
Tính tình như tiểu thư, giơ tay lên muốn tát Đường Nhiên.
Mới vừa nói xong, Trần Khiêm vọt qua chắn trước mặt Đường Nhiên, bắt lấy cổ tay Thẩm Diễm Lệ, ném sang chỗ khác.
"Cậu dám đánh tôi?!" Lần này, Thẩm Diễm Lệ trợn mắt. Đúng là ăn ăn gan hùm mật gấu, cậu nghĩ cậu là ai?
Chỉ là một thằng nghèo mà thôi, cậu nghĩ cậu là cậu Trần à?
Nếu cô ta bị hổ cắn một cái, cô ta còn cảm thấy tự hào.
Nhưng bây giờ giống như bị heo ủn, đã mất mặt lại còn khó chịu.
Đám người xung quanh cũng ngây ngẩn.
Chẳng ai dám tin rằng thằng nhóc quê mùa này lại dám đối xử với tay Thẩm Diễm Lệ như vậy.
"Tôi chưa đánh cô!" Trần Khiêm lạnh lùng nói với tay Thẩm Diễm Lệ: "Tôi chỉ đang bảo vệ Đường Nhiên, hơn nữa Thẩm Diễm Lệ, cô không tự thấy mình quá quất à? Cô không chừa đường sống cho mình đúng không? Hôm nay Trần Khiêm tôi ở đây, tôi sẽ không để cô động vào bất kỳ người nào của nhà họ Tô, nếu cô còn dám nhục mạ, tôi không ngại đánh thật đâu!"
"Ha ha ha ha, Trần Khiêm, cứ làm màu nữa đi! Làm màu cho tôi xem thử, cậu dám đánh tôi thật à? Đây là câu chuyện hài nực cười nhất tôi từng nghe, sao cậu dám đánh tôi thật?"
Bốp!
Cô ta vừa dứt lời, một bạt tai tát thẳng lên mặt cô ta.
Lần này, mọi người đều kinh hãi.
Phải biết rằng ba của Thẩm Diễm Lệ là người thế nào.
"Cậu hay lắm, cậu dám ra tay thật. Thằng ăn mày rách nát như cậu mà dám đánh tôi thật? Cậu tiêu đời rồi, cậu tiêu rồi!"
Thẩm Diễm Lệ như phát điên.
"Bảo vệ, bảo vệ đâu! Đánh cậu ta chết cho tôi, có chuyện gì thì chú tôi sẽ xử lý!"
Thẩm Diễm Lệ rống lên.
Trong phút chốc, một đám bảo vệ cầm gậy gộc bao vây.
Mà Thẩm Diễm Lệ thì bụm mặt, trừng mắt nhìn, giống như nếu hôm nay cô ta không đánh gãy chân Trần Khiêm thì khó mà trút được nỗi hận trong lòng cô ta.