Đúng là năm lớp ba, cô ta đã chuyển vào lớp anh, trở thành lớp trưởng mới của lớp anh. Chẳng qua lúc còn nhỏ, cô ta luôn mặc những thứ đắt nhất, lại còn là lớp trưởng nên tất cả mọi người đều sợ cô ta.
Tất nhiên, cô ta cũng chưa bao giờ thèm đếm xỉa đến Trần Khiêm.
Chuyện gây ấn tượng sâu sắc nhất.
Chính là chuyện hắt nước.
Lúc đó có một thằng nhóc trong lớp trộm cục tẩy của cô ta, cục tẩy kia rất dễ thương, sau đó đổ lỗi cho anh.
Cô ta nóng tính.
Làm gì có chuyện đơn giản là chỉ hắt nước không thôi, lúc đó trời đang vào đông, nước của cô ta là nước nóng, hắt thẳng nước nóng lên mặt anh.
Suýt làm anh bị hủy hoại nhan sắc.
Nghỉ học suốt mấy ngày, không phải là Trần Khiêm Sợ.
Mà Trần Khiêm đã đến phòng y tế để bôi thuốc. Anh hận nhỏ lớp trưởng độc ác này muốn chết.
Nhưng sau khi lên lớp năm, cô ta đã chuyển trường, rời khỏi cuộc sống của Trần Khiêm.
Ha ha, cuối cùng thế giới này nhỏ đến nhường nào.
Tại sao lúc nào anh cũng gặp lại bạn cũ? Bây giờ, đến người bạn thời tiểu học mà anh đã suýt quên lại xuất hiện trước mặt anh.
Trần Khiêm bật cười.
"Là cô à, tôi nhớ rồi!"
Trần Khiêm gật đầu.
"Ui chao! Là cậu à tôi nhớ rồi, Trần Khiêm, chẳng lẽ đến bây giờ rồi mà cậu vẫn còn ra vẻ hả? Đúng là không ngờ, mười năm hai mươi năm không gặp nhau, cậu đã tiến bộ rồi, dám giả mạo cả cậu Trần luôn à?”
Mắt Thẩm Diễm Lệ lạnh lùng.
"Cái gì? Giả mạo cậu Trần?"
Mọi người cũng ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Diễm Lệ, không thể tin nổi.
"Mọi người đừng nghỉ ngờ, người này chẳng phải là cậu Trần gì cả. Cậu ta tên Trần Khiêm, sống ở vùng nông thôn huyện Bình An, từ nhỏ đã là một thằng nghèo! Được. thôi, tôi sẽ cho người tìm tấm ảnh lúc trước của cậu ta, mọi người xem làm biết ngay!"
Lúc còn học tiểu học, có hình chụp chung. Thẩm Diễm Lệ có thói quen giữ lại hình.
Lấy ra cho mọi người xem thử, chẳng phải đây là hình Trần Khiêm lúc nhỏ hay sao?
"Mẹ nó, là bạn thời tiểu học của cô Thẩm thật này, hơn nữa còn ăn mặc rách rưới như vậy nữa à?”
Sau khi xem xong, mọi người ngạc nhiên.
"Hâm Hoa, đúng là không ngờ, bình thường bà sống ngay thẳng lắm mà, sao bây giờ lại làm chuyện hèn hạ như vậy? Chúng tôi biết chuyện Mộc Vũ mất tích làm các người rất đau lòng, hơn nữa cậu Trần kia lại chẳng thèm quan tâm đến các người nên các người rất thất vọng và bất lực, muốn tìm lại thể diện trong giới kinh doanh càng sớm càng tốt nhưng cũng đâu thể làm loại chuyện kinh tởm như vậy được. Chúng ta đã già rồi, có đáng không?"
Ngụy Quế Phương bật cười ha hả nói.