Mà thoáng chốc, cháu trai của Ngụy Quế Phương là Tiêu Quân và cô vợ mới cưới của anh ta, cháu gái Tiêu 'Thiến và chồng của cô ta đã đến.
“Bà nội!"
“Bà ngoại!”
Họ cùng gọi.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân lại nhìn về phía Đường Nhiên.
“Thì ra là chị Nhiên Nhiên đến rồi, lâu quá không gặp, hình như chị Nhiên Nhiên lại đẹp hơn xưa!”
Tiêu Quân cười gượng.
“Chị Nhiên Nhiên là ai vậy? Chồng, anh thân với chị †a lắm à?”
Gô gái ăn mặc cực kỳ xinh đẹp bên cạnh Tiêu Quân hỏi.
“Ừ ừ, lúc trước anh nói với em rồi đó, chị họ của Tô Mộc Vũ. Tất nhiên rồi, năm đó còn suýt chút thành chị họ của anh mà, chỉ tiếc!”
Tiêu Quân cười mỉa.
“Em biết rồi!"
Cô gái lạnh lùng nói.
Hiển nhiên Tiêu Quân đã kể cho cô ta nghe chuyện lúc trước anh ta đến cầu hôn.
“Tiểu Quân, sao cháu chỉ lo chào hỏi Đường Nhiên vậy, nhìn người bên cạnh đi, đây là bạn trai của Nhiên Nhiên, sao cháu không chào?”
Ngụy Quế Phương thấy Trần Khiêm ăn mặc cực kỳ bình thường.
Khác với đám cậu ấm con nhà giàu kia nhiều.
Bà ta không hiểu tại sao Đường Nhiên kiêu ngạo đến thế mà lại quen một người như vậy.
Ngay lập tức bà ta tự nói thật to để mọi người cùng biết.
“Ồ, thì ra là anh rể! Xin chào!” Tiêu Quân cười lạnh.
Cũng không hề có ý định muốn bắt tay với Trần Khiêm.
Nhưng cô gái trong lòng anh ta lại nhìn Trần Khiêm †ừ trên xuống dưới.
Cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
“Nhiên Nhiên xuất sắc lắm mà, bạn trai của Nhiên Nhiên cũng rất xuất sắc, giới thiệu với mọi người đi!”
Ngụy Quế Phương lại nói.
“Ngại quá bà Nguy, cậu ấy không phải bạn trai cháu, hôm nay, cậu ấy đến đây, không phải bằng tư cách của bạn trai cháu!”
Đường Nhiên nói.
Nhìn thoáng qua người nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô đang ngồi trong một bàn.
Lúc này đang há miệng không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn.