“Đã biết đám người đó không có ý gì tốt thì tại sao bà ngoại còn đi?” Trần Khiêm hỏi.
“Đương nhiên là vì bà ngoại nói cho dù bị đánh cũng phải đứng thật vững. Từ trước đến nay nhà họ Tô sống không thẹn với lòng, nếu gia tộc bà ta đã mời thì tại sao không đi?”
Đường Nhiên nói.
“Haiz, nhưng mà tính ra, hai năm trở lại đây, tính cách của bà ngoại đã bướng bỉnh hơn nhiều! Hôm qua là sinh nhật của bà ngoại, bà nhớ Mộc Vũ nên bà nói ngày nào mà Mộc Vũ chưa về thì ngày đó bà không ăn sinh nhật!”
“Đi thôi, dù sao lát nữa chị cũng phải đi tham gia tiệc mừng thọ, tôi đi với chị!”
Trần Khiêm nói.
Gia tộc của Ngụy Quế Phương là gia tộc họ Tiêu.
Cũng giống như gia tộc nhà họ Tô, lúc trước đều là những xí nghiệp bình thường không lớn không nhỏ ở Kim Lăng nhưng mấy năm gần đây phát triển cực kỳ nhanh chóng.
Môi trường biệt thự cực kỳ tốt, là khu biệt thự cao cấp gần đây của Vân Thành, giá nhà ít nhất cũng phải †ám mươi triệu trở lên. Đối với Vân Thành mà nói thì ngoài biệt thự Vân Đỉnh và một vài biệt thự ra thì đây đã là nơi cực kỳ cao cấp.
Cùng lúc đó, khi bà cụ nhà họ Tô - Trương Hâm Hoa ị đã đưa người nhà Tô đến nhà của Ngụy Quế Phương thì rất nhiều khách đã đến, đang cười đùa.
'Giống như những gì Trương Hâm Hoa đã nói, cho dù bây giờ nhà họ Tô bà đã mất Mộc Vũ nhưng nhà họ Tô cũng sẽ không sợ đầu sợ đuôi trốn trong nhà không dám gặp ai.
Mọi người mới vừa bước vào thì thấy một bà cụ sáu mươi tuổi rạng rỡ đang được mọi người đỡ về phía nhóm người Trương Hâm Hoa. Mà người đỡ bà ta, bên trái là một chàng trai, bên phải là một cô gái.
Người biết thì biết đây là tiệc mừng thọ của bà ta, người không biết còn tưởng lão Phật gia Từ Hi tái thế đó!
Bây giờ bà ta đang là chủ gia tộc nhà họ Tiêu, bà Ngụy, Ngụy Quế Phương, lúc còn trẻ khá thân với Trương Hâm Hoa.
Nói thế nào nhỉ? Là mối quan hệ khó hình dung như chị em thân thiết từ nhỏ đến lớn.
Lúc ấy hai người ganh đua lẫn nhau. Khi còn nhỏ thì đua xem ai có quần áo đẹp, sau khi đi học thì đua thành tích của ai cao hơn, sau khi bước vào xã hội thì đua xem công việc ai tốt hơn, ai lấy chồng giàu hơn. Lớn tuổi rồi thì đua xem gia tộc ai lớn mạnh hơn.
Đua xem con ai tài giỏi hơn. Hai người này là hai bà lão đua nhau từ nhỏ đến lớn.
“Hâm Hoa, bà đến trễ nha. Tôi mới đưa mấy chị em đi xem quà mừng thọ của tôi, chỉ bằng lát nữa bà tự đi xem đi, tôi còn phải đón khách nữa, nhiều đến mức chất đầy nhà. Đúng rồi, hơn nữa tính ra vẫn chưa hết, mấy cháu rể cháu trai của tôi vẫn chưa tặng, đợi lát nữa là đúng lúc chúng nó đến tặng.”
Ngụy Quế Phương vừa thấy Trương Hâm Hoa đến thật thì vui ra mặt, giống như hôm nay trời rất xanh, bà ta khiêm tốn nói.
Nhiều đến mức mức chất đầy nhà? Tô Quốc Cường nghe câu này thì xấu hổ.
Trương Hâm Hoa càng khó chịu hơn, chỉ có thể cười trừ nói: “Quế Phương, bây giờ cuộc sống bà thoải mái quá nhỉ. Tôi nhớ lúc bà còn trẻ, nhà bà không có tiền nên toàn tặng quà cho người ta thôi, bây giờ thì hay rồi, đến lượt người ta tặng cho bài!”
Trương Hâm Hoa không cam tâm trả lời. Làm sắc mặt Ngụy Quế Phương cứng đờ.
Nhưng hai bà cụ đã lăn lộn lâu lắm rồi nên dù có cảm xúc gì cũng không thể hiện ra bên ngoài.
“Haiz.” Ngụy Quế Phương thở dài nói cũng là hưởng phúc con cháu, lúc trước cháu gái mới mua xe cho tôi, bà nói xem tôi đã già thế này rồi, cũng hơn sáu mươi, mua xe cho tôi làm gì đúng không?”
Lúc nói câu này, Ngụy Quế Phương cố ý nhìn thoáng qua Trương Hâm Hoa, nhớ trước đây cháu trai của bà ta cực kỳ thích Tô Mộc Vũ, ha ha, nhưng rồi thì sao. Tô Mộc Vũ của nhà họ Tô quen với một cậu ấm lợi hại nào. đó, làm cháu trai bà ta đau lòng rất lâu.
Không nói đến cháu trai, ngay cả bản thân bà ta cũng khó chịu trong một khoảng thời gian rất dài.