Sau khi Mộc Vũ mất tích thì nhà họ Tô và Trân Khiêm còn quan hệ gì nữa đâu?
Hết rồi, không còn chút quan hệ nào nữa. Tất nhiên, Mộc Vũ mất tích rồi, nhà họ Tô cũng không dám trèo cao nên luôn từ chối sự giúp đỡ của Lý
Chấn Quốc.
Nếu không phải họ muốn phá bỏ biệt thự Vân Đỉnh thì Đường Nhiên cũng sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không đề cập đến Lý Chấn Quốc.
Còn một nguyên nhân nữa đó là.
Vốn dĩ biệt thự Vân Đỉnh là nhà ở sau khi kết hôn của 'Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ.
Nhưng bây giờ thì sao? Ha ha!
Vong ân bội nghĩa!
Đường Nhiên giận đến bừng lửa.
Nhưng bây giờ lại gặp được chàng trai này.
Cậu ta đã trưởng thành hơn trước nhiều, hơn nữa cũng cường trán hơn.
Cơ thể từ trên xuống dưới tản ra một hơi thở của người bề trên.
“Chị Đường Nhiên, lâu rồi không gặp! Dạo này chị vẫn khỏe chứ?”
Trần Khiêm khẽ gật đầu hỏi.
“Ha ha, không dám phiền cậu Trần nhớ mong, hơn nữa từ khi nào mà Đường Nhiên tôi thành chị của cậu Trần rồi? Nhà họ Tô chúng tôi không dám trèo cao, không dám có người thân như cậu Trần!”
Đường Nhiên lạnh lùng nói.
“Mẹ kiếp, dám ăn nói với cậu Trần như vậy à?”
Đám vệ sĩ nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Đường Nhiên, lập tức quát lên.
"Ở đây không có chuyện của các anh nữa, lui xuống hết cho tôi!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói. Đám vệ sĩ dồn dập rời đi.
Lời mà Trần Khiêm nói dường như ẩn chứa một cái lạnh lão làm mọi người sợ hãi.
Đến Đường Nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi giọng nói này.
Cô ta ngạc nhiên nhìn Trân Khiêm, chàng trai này, trong hai năm ngắn ngủi, tại sao lại thay đổi đến như vậy?
Lúc đó anh sợ hãi rụt rè nhưng bây giờ đã trở nên thế này.
“Tôi biết chị Đường Nhiên đang hiểu lầm tôi vài việc. Mộc Vũ mất tích rồi, tôi không chăm sóc cho cô ấy thật tốt, trách nhiệm của tôi rất lớn, chị tưởng tôi đã quên Mộc Vũ rồi đúng không?”
Trần Khiêm nhìn Đường Nhiên.
Đường Nhiên lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Chưa quên à”
Trần Khiêm cẩn thận lấy một chiếc túi thơm loại nhỏ trong túi ra.
Mà khi Đường Nhiên nhìn thấy chiếc túi thơm nhỏ này thì sững sờ.
Đây đúng là chiếc túi thơm mà lúc trước Mộc Vũ đã tặng Trần Khiêm, hơn nữa còn tự tay làm. Lúc đó cô đã học mẹ mình làm, chỉ tiếc thêu không được đẹp lắm. Cố gắng suốt buổi tối, thêu được một cặp uyên ương nhỏ. xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bởi vì chuyện này nên lúc trước Đường Nhiên cười muốn chết.
Cô nói cô sẽ tặng chiếc túi này cho chàng trai mà cô yêu nhất, hơn nữa chắc chắn người mà cô yêu nhất sẽ không chê cô vụng!
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm vẫn còn giữ chiếc túi thơm này.
“Tôi sẽ không quên bất kỳ khoảnh khắc nào trong cuộc sống của chúng tôi và tôi cũng sẽ không bao giờ quên Mộc Vũ. Tôi luôn cố gắng tìm kiếm, chỉ cần có thể tìm được cô ấy, tôi sẵn sàng đi đến mọi ngóc ngách của thế giới này, cho dù là chân trời góc bể! Cho nên chị Đường Nhiên, chị hiểu lầm tôi rồi!”