'Trong đại sảnh, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ nhân viên đều đứng chỉnh tề, ngay cả nhân viên trong khách sạn cũng không ngoại lệ.
Tất cả đều tập trung trong đại sảnh tầng một của khách sạn.
Nghe nói chủ tịch sắp tới đây.
Tất cả mọi người đều kích động, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này.
Quản lý đại sảnh Dương Hà cũng sửa sang lại bộ đồ vest.
Rồi đứng qua một bên nghênh đón. Ông ta đã vô cùng căng thẳng rồi.
“Cô Vương, chú Thẩm, cháu cũng quen biết khá nhiều chú trong tập đoàn Long Đăng này, bọn họ sắp tới đây rồi, nên cháu muốn xuống dưới đó chào hỏi một tiếng. Nếu không bọn họ tới đây rồi biết cháu không xuống dưới đó, nói không chừng sẽ trách cháu không hiểu chuyện.
Lúc này, trong phòng bao, Vương Bằng đặt ly rượu xuống, nhìn về phía Vương Quế Phương nói.
“Đúng vậy đúng vậy, cậu Vương quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, tập đoàn Long Đằng là một tập đoàn niêm yết nữa, giờ người bên đó sắp tới đây rồi, nói thế nào cũng phải đi chào hỏi bọn họ.”
“Đúng vậy cậu Vương, nhà họ Thẩm chúng tôi chuyên kinh doanh các chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh, mặc dù không thể so sánh với khách sạn quốc tế Long Đằng, nhưng hai bên đều thuộc ngành ẩm thực, không biết cậu Vương có thể thuận tiện giới thiệu với vị tổng giám đốc Trương kia không, chỉ cần đưa cho ông ấy một tấm danh thiếp rồi để lại ấn tượng sâu sắc là được rồi.”
Vương Quế Phương ngại ngùng hỏi.
“Chuyện này thì không thành vấn đề cô Vương, mặc dù cháu không quen biết chủ tịch Vương Hoa của tập. đoàn Long Đằng, nhưng cháu khá thân thiết với tổng giám đốc Trương.”
Vương Bằng giơ tay, lộ ra chiếc đồng hồ bằng vàng. trên tay mình.
Sau đó anh ta cầm túi tiền đứng dậy.
“Đúng đúng đúng, có thể trao đổi danh tiếp với tổng giám đốc Trương, rồi quen biết đơn giản là tốt rồi, chúng †a cũng đi xuống đó đi.”
'Thím Ba cũng cười nói.
Sau đó mọi người đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị đi ra phía cửa.
Trong đại sảnh, chẳng mấy chốc đã chật kín xe lớn xe nhỏ.
Cấp cao bên tổng bộ Tập đoàn Long Đằng, mặc kệ là phòng nhân sự hay phòng tài vụ, chỉ cần là cấp cao thì tất cả đều phải tới đây.
Mọi người đang dìu một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, đang run rẩy bước xuống xe.
“Chủ tịch Vương!”
Quản lý Dương vui vẻ nói, suýt chút nữa đã quỳ xuống sàn.
“Mau đi lên phòng 602!”
Mà chủ tịch Vương Hoa thì toàn thân run rẩy, vội vàng nói với người trợ lý của mình. Sắc mặt tổng giám đốc Trương đi phía sau cũng tái
nhợt, bước tới dìu chủ tịch đi lên lầu.
Quản lý Dương thấy vậy thì nghĩ, hình như không phải tới đây để khảo sát, mà giống như tới nghênh đón ai đó, chuyện gì đang diễn ra thế này?
Phòng 602, đây chẳng phải phòng của cậu Vương Bằng à?
Người nhà họ Thẩm đang định đi vào thang máy thì đúng lúc chạm mặt với chủ tịch Vương.
Vương Quế Phương đang định cúi đầu để bày tỏ sự cung kính, nhưng chủ tịch không hề để mắt đến bà ta.