Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1664: Thật tàn nhẫn




“Trực thăng ư?” Không ít người đi đường hóng chuyện ở bên cạnh, đều nghe thấy rất rõ nội dung cuộc gọi lúc nấy của Trần Khiêm.
Bọn họ kiêng ky bản lĩnh của Trần Khiêm nên không dám cười lớn.
Nhưng tất cả đều che miệng lại, nhìn Trần Khiêm như nhìn một tên ngốc.
“Người này bị bệnh à, còn cố ý nói lái một chiếc trực thăng tới đây cho anh ta nữa?”
“Chẳng lẽ người có thân thủ tốt chỉ phát triển tứ chỉ, còn đầu óc lại ngu sỉ à?”
Rất nhiều người cười lớn lên.
Mà người đàn ông trung niên kia cũng vừa định thần lại.
#Mẹ kiếp, mình đã xông xáo trên giang hồ nhiều năm như vậy, sao lại bị một thằng nhóc dọa cho khiếp sợ chứ?
#Không thể nào!
Người đàn ông trung niên liếc mắt ra hiệu.
Nhân lúc Trần Khiêm nhìn vào điện thoại.
Bảo mấy thuộc hạ còn lại bao vây anh lại.
Hơn nữa trong tay mỗi người đều câm một con nhỏ rất sắc bén.
Định đâm Trần Khiêm ngay tại đây.
Cuối cùng chỉ đợi lệnh của người đàn ông trung niên, rồi bốn người đồng loạt rút dao.
Bây giờ mấy người này đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Mắt người đàn ông trung niên đỏ lên, đang định hạ lệnh thì.
Phạch phạch phạch! Đột nhiên bên tai vang lên tiếng trực thăng.
Giống như có một ma lực khiến mấy người này không khỏi chấn động.
Ai cũng đứng như trời chồng.
“Thật sự có trực thăng này.”
Người đi đường càng hét lớn hơn.
'Trên đường có rất nhiều người bước xuống xe, rồi nhìn lên trời. Chiếc trực thăng đó giống như con chim ưng khổng lồ, đang gào thét bay tới, sắp sửa đáp xuống đây.
Gió thổi lên như muốn kéo rách môi người ta.
Máy bay trực thăng như con chim ưng màu đen đã †ìm thấy vị trí của Trần Khiêm.
Rồi ngang nhiên đáp xuống nóc chiếc xe mà Trần Khiêm đang đỗ.
Thật choáng váng!
Cả người đàn ông trung niên và cô ả kia đều trợn tròn mắt.
Bởi vì trên trực thăng có dán mấy chữ lớn, đó chính là Tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Anh là người của Tập đoàn thương mại Kim Lăng, hơn nữa còn có địa vị không thấp.
Mẹ kiếp!
Thật tàn nhẫn!
Người đàn ông trung niên toát mồ hôi lạnh.
“Cậu Trần!”. Truyện Dị Giới
Trên trực thăng có một thanh niên bước xuống.
Cung kính nhường lại buồng lái cho Trần Khiêm.
“Ừm, cậu lái xe về đi, ngoài ra cậu điều tra hết lai lịch của mấy người đang đứng cạnh tôi đây, rồi trừng phạt bọn họ một chút.”
Trân Khiêm cất điện thoại rồi căn dặn.
“Cậu Trần cứ yên tâm.”
Người kia gật đầu đáp.
Lúc Trân Khiêm định rời đi.
Thì nhìn thấy một người cao to vạm vỡ đang cầm một con dao nhỏ, sắp đâm nó vào phần hông mình.
Trần Khiêm liếc nhìn hắn ta, hắn ta toát mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.