Mà lúc này sắc mặt hai cậu thanh niên kia cũng đã thay đổi rõ rệt và đứng lên.
Bọn họ biết rõ lão Trương lợi hại nhường nào, người bình thường có cho thêm mười đôi tay cũng không là đối thủ, chuyện này tuyệt nhiên không nói phét.
Người này sao có thể lợi hại như vậy!
Anh chàng sếp cùng tên thanh niên đều chớp mắt kinh hoàng.
"Nhóc, đứng lại đó, đánh người xong định chạy trốn?"
Hai người đó cũng chạy tới. Hòng bắt được Trần Khiêm.
Kết quả Trần Khiêm mượn lực dùng sức, vứt cả bọn ra ngoài quán Dicos.
Bọn họ ngã dúi dụi dưới đường, bò lổm ngổm. "Lũ thừa hơi!"
Trân Khiêm lạnh lùng nói, không thèm liếc nhìn bọn chúng, chuẩn bị rời đi.
"Cậu... cậu Trần?"
Đúng lúc này, anh sếp đứng lên nhìn rõ ràng được. †oàn thân Trần Khiêm, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói.
Thậm chí cả người không thể cử động.
Nghe thấy giọng nói này, thân thể Trần Khiêm cũng hơi chấn động.
Không khỏi quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy người này, khuôn mặt Trần Khiêm vốn đang lạnh lẽo bỗng nở một nụ cười kích động.
"Tiểu Phi?" "Cậu Trần! Thật sự... là anh!"
Cái người đang đứng trước mặt này, không phải là Bạch Tiểu Phi sao?
Anh kích động tới mức nhảy dựng lên. "Tiểu Phi, đã lâu không gặp!"
Nhìn thấy bạn cũ, Trần Khiêm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đã hai năm mới gặp lại, Bạch Tiểu Phi kích động tới mức muốn khóc.
Hóa ra, lúc trước Bạch Tiểu Phi bởi vì Mạc Kiếm tới kim lăng, đã đi nhập ngũ rồi.
Ở bộ đội, nền tảng bản thân Bạch Tiểu Phi vốn đã rất tốt rồi lại càng được rèn luyện tiến bộ hơn rất nhiều.
Sau khi chấm dứt liên kết tân binh, liền tiến vào đặc. chủng đại đội tham gia huấn luyện.
Hôm nay lại trở lại Kim Lăng cũng là là có vài nhiệm vụ phải làm.
Đúng lúc thi hành nhiệm vụ, đi tới Đại học Kim Lăng này ăn chút gì đó, mới có cảnh tượng bây giờ.
"Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng anh đã xảy ra chuyện không hay, Kim Lăng thì đã thay đổi! Hôm trước. em mới vừa quay lại đây, nghe được một số chuyện, vốn là muốn tìm tổng giám đốc Lý nghe ngóng tung tích của anh, nhưng tổng giám đốc Lý đã đi công tác ở Liễu Thành rồi!"
Bạch Tiểu Phi kích động nói.
Mấy người họ một lần nữa lại vào Dicos ngồi.
Hai năm không gặp, Trần Khiêm nhìn Bạch Tiểu Phi đã đen hơn nhiều, trên người đã sớm mất đi những hơi thở lỗ mãng bốc đồng khi đó, càng trở nên thành thục. trầm ổn.
Bây giờ còn là sếp của một nhóm nhỏ, cũng rất gì và này nọ.
Trần Khiêm nhìn thấy anh em của mình có thể trưởng thành như vậy cũng rất vui vẻ.
Cứ trò chuyện với nhau mà mãi vẫn không hết cái để nói.
Sau khi nói chuyện một lúc lâu. Bạch Tiểu Phi mới nhìn Trần Khiêm và hỏi:
"Anh, anh đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả, các anh em đều vì anh mà ngày đêm lo lắng, anh thì hay rồi, bây giờ quay về, điều đầu tiên không đến thống báo tình hình cho chúng em mà còn tới đây để trêu chọc các em gái trường Kim Lăng nữa!"