Hai người cũng đã đi tới phòng làm việc của thầy hiệu trưởng.
Còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy một người phụ nữ đang mồm năm miệng mười trong đó.
"Tôi khẳng định là cô ta, anh cảnh sát, tôi thấy các anh không phải điều tra gì hết, tôi dám dùng danh dự cả đời giáo viên của mình để đảm bảo, trừ cô ta ra không còn một ai nữa. Hiện tại nhân chứng đã có, vật chứng chính là căn nhà cô ta mới mua đó. Tôi đã nói rồi mà, đợt trước sao cô ta lại dám bỏ số tiền lớn như vậy để mua nhà chứ, tôi thấy là đã có ý đồ với hai trăm nghìn tệ đấy từ lâu rồi, đây là kế hoạch tỉ mỉ mà cô ta đã vạch ral"
"Các anh hoàn toàn không cần điều tra thêm nữa, trực tiếp bắt người đi, nên ngồi tù thì tống vào vào tù, nên xử bản thì bản chết luôn!”
"Cô giáo Dương Yến, xin cô yên lặng, chúng tôi chỉ nói chuyện dựa trên chứng cứ!"
Hai người cảnh sát im lặng nhìn Dương Yến.
Mà cũng đúng lúc này, Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên bước vào trong phòng hiệu trưởng.
Cô ả Dương Yến này nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, nghe Mã Hân Nhiên nói thì hai người bọn cô đến trường làm việc cùng khoảng thời gian.
Chỉ khác là Hân Nhiên thì đường đường chính chính thi vào.
Dương Yến thì có một ông chồng có tiếng nói.
Cô ta vừa vào trường cũng được nâng đỡ không ít đâu.
Nhưng ngày dài tháng rộng, ai có năng lực ai không vừa nhìn là biết ngay.
Cho nên ban lãnh đạo càng yên tâm giao việc cho Mã Hân Nhiên có năng lực hơn rồi.
Bởi vậy đã đánh thức lòng ghen ty trong người Dương Yến.
Càng huống chi cô ta lại nghe được một việc.
Rằng, tất cả tất cả học sinh nam tham gia bình chọn người đẹp nhất trong trường, vậy mà người thắng lại là Mã Hân Nhiên.
Vớ vẩn!
Dương Yến nghe được tin này muốn nổi điên lên rồi, cô ta cảm thấy một ngày mà Mã Hân Nhiên còn tồn tại, thì cuộc sống của cô ta hai tư giờ đều là đêm tối, vĩnh viễn không có điểm sáng nào cả.
"Ối chao, muộn thế này rồi mới chịu đến, tôi còn tưởng cô sợ ngồi tù nên chạy trốn trong đêm đấy? Ha ha, còn dẫn theo một tên đàn ông tới để làm chỉ đâu, định dọa mọi người chắc? Nhìn lại thử mình dẫn thứ gì tới thế không biết, hừ!"
Dương Yến chanh chua nói.
Mã Hân Nhiên lại không thèm để ý đến cô ta, đi tới nói rõ sự việc với hai cảnh sát và hiệu trưởng.
Cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết luận gì, đại khái là mai cảnh sát sẽ tới nữa, Mã Hân Nhiên phải chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào được gọi đều phải tới.
Sau đó mọi người đều rời đi.
"Hừ, chuyện này chưa có câu trả lời thì vẫn chưa xong đâu, tôi nói cho cô biết nhé Mã Hân Nhiên. Trước còn tưởng cô cao sang lắm, không ngờ lại là kẻ dối trá như vậy, đến học bổng của trường mà cũng trộm, không còn lương tâm nữa sao trời? Người như cô mà cũng được bầu giáo viên ưu tú sao, tôi nhổ vào!"
Dương Yến lạnh lùng quát thẳng mặt Mã Hân Nhiên.
"Cụ thể là có chuyện gì xảy ra hẳn trong lòng cô phải rõ nhất, cô phải cẩn thận đấy, đừng để đến cuối cùng tảng đá mình tự nâng lên lại đập vỡ đầu bản thân!"
Lúc này Trần Khiêm nhìn Dương Yến cười lạnh.