Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1609: Chịu trách nhiệm




Trên người mỗi một vệ sĩ của nhà họ Trần đều ẩn chứa khí thế làm người khác kinh hãi.
Lần đầu tiên Tô Sở Sở cảm thấy sợ.
Cô ấy sợ nếu chuyện ban nãy mà bị lộ ra bên ngoài thì có thể cuộc sống nhà họ Tô sẽ thay đổi.
Bà Tô cũng sợ hãi, giờ đây đang đứng cúi đầu, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, chờ giáo viên chủ nhiệm trách phạt.
Nhưng sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến.
"Tổng giám đốc Lý, có chuyện này cần nói với anh. Ban nãy trước khi anh đến, có người giả mạo cậu Trần để lừa gạt!"
Lúc này, Quách Hưng đứng lên.
Thứ nhất, ông ta muốn thể hiện mình trước mặt tổng giám đốc Lý, lỡ như có công thì có lẽ nhà họ Quách sẽ
phát triển đến mức xưa nay chưa từng có!"
Thứ hai là để giải quyết thằng ranh này, báo thù cho con trai.
"Ồ? Có chuyện này à?”
Sắc mặt của tổng giám đốc Lý chợt nghiêm túc. Ngay cả bốn năm chục vệ sĩ theo sau cũng nhíu mày, vệ sĩ nhà họ Trần, tất nhiên sẽ được sắp xếp ghế
riêng.
Trong mắt họ, địa vị của cậu Trần không hề bình thường.
Ai dám bất kính với cậu Trần, người đó sẽ phải chết!
"Đã điều tra được là ai chưa?"
Tổng giám đốc Lý lạnh lùng hỏi.
Quách Hưng mừng rõ, dù sao mới vừa thay quần xong nên ông ta lảnh lót chạy đến bên cạnh tổng giám đốc Lý.
"Tổng giám đốc Lý, người đó xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chính là cậu ta!"
Quách Hưng chỉ về phía Trần Khiêm đang đứng bên này.
Ả phụ nữ cũng chạy đến thể hiện: "Đúng đó tổng giám đốc Lý, thằng ranh này giả mạo khắp nơi, người trong hội trường có thể làm chứng, ban nãy còn mời Tô Sở Sở đên biệt thự Vân Đỉnh chơi nữa?"
“Đúng là láo toét!"
Sau khi nghe xong.
Tổng giám đốc Lý gầm lên, sau đó xoay người lại nhìn theo hướng ngón tay.
Tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi thật sâu chuẩn bị xem tổng giám đốc Lý bùng nổ.
Lại phát hiện tổng giám đốc Lý đứng im, ngơ ngác.
Vệ sĩ nhà họ Trần cũng sững sờ.
"Không liến quan gì đến anh ta, là tôi bảo anh ta giả mạo, tôngt giám đốc Lý, nếu ông muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi. Anh ta chỉ nghe theo lệnh của tôi mà thôi!"
Mà Tô Sở Sở cắn chặt răng, trực tiếp đứng dậy.
Bà Tô sốt ruột muốn chết.
Rõ ràng đã đẩy được cái họa đi rồi nhưng tại sao đứa con gái ngốc nghếch này lại muốn đứng ra chịu tội.
"Con điên rồi Sở Sở, tại sao con phải nói thay con cóc này?”
Bà Tô vội la lên.
"Con không điên, con bảo anh ta làm nên con phải chịu trách nhiệm!"
Tô Sở Sở nói.