Trần Khiêm nói cực kỳ chỉ tiết.
Giống như anh đã từng sống trong biệt thự Vân Đỉnh, hơn nữa còn sống trong một khoảng thời gian dài.
Nếu không thì tại sao lại quen thuộc như vậy?
Tô Sở Sở và Tô Nhiên Nhiên đều nhìn anh, cực kỳ kinh ngạc.
Mà sắc mặt người của nhà họ Thẩm, bao gồm cả những người trong hội trường đều trắng bệch. truyen bac chien
Thẩm Niên Hoa đã thấy hơi dao động.
Ánh mắt nhìn Trần Khiêm đã bắt đầu hơi kính trọng, bởi vì nguyên nhân nào đó mà anh đã biết tình hình của biệt thự Vân Đỉnh, chẳng những không hề nói sai mà còn
nói cực kỳ chỉ tiết.
Đến bây giờ, không ai còn dám nghỉ ngờ thân phận Trần Khiêm là thật hay giả nữa.
"Thì ra là khách quý đến, nhà họ Thẩm chúng tôi không tiếp đón chu đáo, xin cậu hãy tha lỗi!"
Thẩm Niên Hoa bước xuống bục, khẽ khom lưng với Trần Khiêm, không phải là với người đưa thư như Trần Khiêm mà là thể hiện sự kính trọng với cậu Trần.
Tô Nhiên Nhiên cũng cảm động nhìn Trần Khiêm.
Vốn dĩ đã sắp lộ dấu vết nhưng không ngờ tên ăn mày này lại hiểu biết nhiều thật.
Về phần hai cha con Quách Hưng đã đứng ngồi không yên.
Giợ phút này bọn họ có suy nghĩ muốn bước đến quỳ lạy Trân Khiêm, xin chàng trai này hãy tha thứ cho họ.
“Anh ta... anh ta là cấp dưới của cậu Trần!”
Ả đàn bà hơi hối hận và sợ hãi.
Bốp
Quách Hưng xoay lưng, tát lên mặt ả đàn bà một cái thật mạnh làm mặt cô ta sưng lên, ngã xuống đất, suýt chút ngất xỉu.
"Khốn nạn, cô đã làm nhà họ Quách chúng tôi phải gặp nạn!"
Quách Hưng nghiến răng nghiến lợi.
"Không đúng!"
Mà đúng lúc này, một chàng trai đứng lên nói. "Hả? Không đúng chuyện gì?"
Thẩm Niên Hoa hỏi.
"Mấy tháng trước, tôi đã từng đến Nam Dương bàn chuyện làm ăn, tôi nghe được một vài tin đồn là một năm trước, cậu Trần ở Nam Dương. Bởi vì dường như: nhà họ Trần đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn nên cậu Trần đã rời khỏi nhà họ Trần, mất tích bí ẩn!"
"Hơn nữa khoảng nửa năm trước, biệt thự Vân Đỉnh đã được chuyển cho nhà họ Mạc, ngay cả sơn trang suối nước nóng cũng vậy nhưng tại sao bây giờ cậu Trần lại chợt trở về, hơn nữa mời cô cả nhà họ Tô đến biệt thự Vân Đỉnh một chuyến?"
"Ban nãy tôi đã hỏi bạn bè ở Nam Dương của tôi, nghe nói đến nay cậu Trần vần bật vô âm tín!"
Chàng trai nói. Hơn nữa còn gan dạ đưa ra nghỉ ngờ của mình. "Ừ... Cũng đúng!"
Thẩm Niên Hoa chợt nghĩ đến chuyện gì đó, một chốc mới sực tỉnh lại.