Đám vệ sĩ suy nghĩ một chút rồi nói. “Quấy rầy Sở Sở, cậu ta?” Người phụ nữ nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm, là
một dân thường ngoài chợ, trong mắt bà ta, anh không khác gì tên ăn mày.
Ngay lập tức, bà ta lạnh lùng quát lên: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không tự tè một bãi mà soi lại xem bản thân mình thế nào mà dám quấy rây con gái tôi, cút đi! Nếu không tôi sẽ khiến cậu bốc hơi đấy!"
Trần Khiêm cũng không ngờ rằng mình lại nhầm lẫn lớn như vậy.
Đặc biệt là vừa rồi còn ôm cô chủ nhà họ Tô này.
Trần Khiêm thấy hơi tự trách.
“Tôi... nhận nhầm người, tôi xin lỗi!”
Trần Khiêm nói.
Hơn nữa bây giờ tỉnh táo lại, cuối cùng Trần Khiêm cũng nhớ lại lý do tại sao ban nãy anh lại có hành động thô lỗ.
Ngoại trừ bóng dáng của cô gái này rất giống Mộc. Vũ nên làm gián đoạn mạch suy nghĩ bình thường của anh ra thì còn chuyện quan trọng nhất là.
Bây giờ anh đang mang ngọc phù kia bên mình.
Ngọc phù này không những che giấu đặc tính Chí Dương của anh.
Còn có thể giúp anh tìm được người mang thể chất Chí Âm.
Tiểu Trúc từng nói, Chí Dương và Chí Âm sẽ hấp dẫn lẫn nhau, chỉ cần gặp nhau là sẽ nảy sinh va chạm.
Đúng rồi, chắc hẳn là nguyên nhân này.
Đặc biệt là Trần Khiêm nhận ra, ban nãy lúc anh ôm Tô Sở Sở, lòng anh có cảm giác rất khác thường.
'Trần Khiêm cũng đã chắc chắn, cô gái trước mặt này chính là người mang thể chất Chí Âm.
Anh đã gặp được rồi.
Chỉ cần có thể lấy được một giọt máu của cô ấy, anh có thể an toàn quay về Kim Lăng.
'Trần Khiêm đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Sở Sở, Nhiên Nhiên, các con ở nhà không được đi đâu nữa, con xem xem, rước thứ người gì về đây. Bây giờ mẹ đi tìm ba các con, ông ấy đang có chuyện làm ăn. Các con ở nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cậu Thẩm tổ chức lễ mừng, nghe nói sẽ mời một vị khách quý cực kỳ thần bí đến đây. Cả gia đình cậu Thẩm, thậm chí là ZF của Liễu Thành đều khá là xem trọng nên càng muốn con đến hơn, chuẩn bị cho kỹ!”
Bà Tô vỗ vỗ vai Sở Sở.
Đang định đi thì mới phát hiện Trần Khiêm vẫn còn chưa cút.
“A Bưu, các cậu xem mà làm đi! Tôi không hi vọng nhìn thấy người này trước cửa nhà!"
Nói xong, bà Tô khinh thường nhìn Trần Khiêm rồi rời đi.
Đám vệ sĩ A Bưu cùng gật đầu, chuẩn bị cho Trần Khiêm đẹp mặt.
Lúc đang định đánh.
“Dừng tay!”