'Thế nhưng, đến lúc gần kề, Trần Khiêm mới bất chợt nhớ ra.
Anh không thể sử dụng nội lực của mình, một khi sử dụng, ngọc phù che giấu hơi thở của mình sẽ mất tác.dụng.
Có điều, cho dù không dùng nội lực, mấy người này cũng không phải đối thủ của anh.
Nhanh gọn dứt khoát, bọn họ đã ôm chặt cánh tay và xương sườn bị gãy của mình, nằm dưới mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.
“Chuyện này..."
Cậu Quách trợn mắt nhìn, mấy người vệ sĩ còn lại cũng trừng mắt.
Tất cả mọi người đều không dám xông lên nữa. 'Thăng ranh này ghê gớm vậy! Thấy Trần Khiêm đi về phía mình.
Cậu Quách hoảng hốt lấy chiếc súng từ bên hông ra, nhắm thẳng vào đầu Trần Khiêm.
“Mẹ nó, mày thích xen vào chuyện của người khác phải không, bước lên một bước nữa ông đây bắn chết mày!"
Cậu Quách đỏ mắt nói.
Đám người sợ hãi hét toáng lên rồi tản ra.
“Còn nữa, nếu hôm nay mày dám động đến người phụ nữ này, ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”
Cậu Quách cảnh cáo nói.
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, nội lực của anh bắt đầu âm ỉ rục rịch.
Muốn giải quyết cậu ấm trước mặt này, đúng là quá đơn giản.
Chỉ cần anh khế nhúc nhích là đầu của anh ta sẽ rơi xuống đất.
Hơn nữa, cái gọi là gia tộc chống lưng, tiện thể giết luôn cũng được.
Thế nhưng bây giờ anh không thể!
Trân Khiêm hít một hơi thật sâu.
'Thấy anh đứng im bất động. đam mỹ hài
Khóe miệng cậu Quách nhếch lên cười mỉa. “Đánh cho tao!”
Anh ta hô lên với đám vệ sĩ còn lại.
Đám vệ sĩ đồng loạt xông lên định chém Trần Khiêm.
“Dừng tay!” Lúc này, bỗng nhiên có hai vệ sĩ áo đen đi tới.
Quát đám người đó dừng lại.
“Các người muốn làm gì?”
Cậu Quách lại nhìn bọn họ, quát lên. “Nhà họ Tôi”
Người vệ sĩ thản nhiên nói.
“Cái gì?"
Cậu Quách hơi cứng đờ.
Chậm rãi buông súng xuống.