“Thầy nói nếu anh có gặp khó khăn thì cũng đừng nản lòng, bởi vì đây là duyên phận của mình, ngày nào. mà duyên phận của anh còn chưa kết thúc, thì đáp án trong lòng sẽ không được lý giải, nên anh không thể nào né tránh được, anh chỉ có thể dũng cảm đối mặt với nó thôi!”
Tiểu Trúc nói.
Trần Khiêm gật đầu, thật ra trong mười câu trò chuyện ở đạo quán Bàn Long hôm đó, thì có tới bảy câu là Trần Khiêm không để trong lòng rồi, nhưng cuối cùng tất cả đều lần lượt ứng nghiệm.
Trần Khiêm hơi xấu hổ.
“Duyên phận của anh còn lợi hại hơn anh nghĩ. Nếu anh gặp cô ta, phải nhớ kỹ không được đối đầu với cô ta, bởi vì như vậy chỉ liên lụy đến người bên cạnh anh thôi. Thầy luôn đợi anh tới tìm ông ấy, nhưng kết quả lại không đợi được anh, nếu lúc đó ông ấy lén nói cho anh biết, thì đạo quán ắt sẽ bị nhiễm báo ứng nhân quả. Nhưng không phải không có pháp môn phá giải duyên phận này.”
“Cô ta không phải người tầm thường, mà thuộc về một nhóm năng lượng nào đó, tất nhiên cô ta rất mạnh mẽ, nhưng cô ta cũng có điểm yếu trí mạng của mình. Điểm yếu đó chính là cứ vào ngày 15 hằng tháng, hơi thở mệnh lý của cô ta sẽ bị suy giảm ở mức độ lớn nhất, từ thịnh chuyển qua suy, đây là khoảng thời gian tốt nhất để anh đối phó cô ta.”
Trần Khiêm nghe vậy thì gật đầu, ghi nhớ từng câu này.
“Nhưng cho dù cô ta cực kỳ suy yếu, thì nội kình của anh cũng không có cách nào tổn thương cô ra.”
Trần Khiêm nhíu mày nói.
“Tất nhiên rồi, nội kình của anh chưa được trải qua lễ rửa tội của Thiên đạo, hơn nữa là nội kình bình thường, không có hơi thở Thiên đạo Chính Dương. Vì thế cho dù nội kình của anh có mạnh tới đâu, cũng không có tác dụng với cô ta, bởi vì năng lượng của cô ta là năng lượng Chính Dương, Tục đạo bình thường không thể nào tổn hại cô ta được.”
Tiểu Trúc nói:
“Chỉ cần anh có thể tìm được một viên đá có tên là Chấn Thiên Thạch, rồi đặt hai tay lên đó, hấp thu tỉnh hoa của mặt trời và mặt trăng, như vậy Chấn Thiên Thạch sẽ giúp anh hoàn thành lễ rửa tội của Thiên đạo, vậy thì nội kình của anh có thể hoàn tất việc thăng hoa rồi.”
Chấn Thiên Thạch?
“Chấn Thiên Thạch là một linh thạch được sinh ra từ trời đất, nó ẩn trong núi, hấp thu tinh hoa của trời đất, rồi ngày càng mạnh mẽ, nó mang hơi thở Thiên địa Chính Dương mạnh mẽ nhất đó! Nếu có được nó, có lẽ anh sẽ vượt qua nguy cơ lần này.”
“Nhưng Chấn Thiên Thạch này có ở đâu? Sao anh Tìm được nó chứ? Hơn nữa anh cũng không còn năng lực để đi tìm nữa rồi, cô ta sắp đuổi tới đây rồi, anh không còn nơi nào để chạy trốn cả.”
Trần Khiêm đau khổ nói.
“Thầy đã sớm bói ra những chuyện này, cũng đã chuẩn bị xong kế sách ứng phó cho anh rồi, anh phải nhớ kỹ những lời em nói kế tiếp đây.”
Tiểu Trúc nói. Trần Khiêm gật đầu.
“Sở dĩ anh không thoát khỏi cô ta là vì hơi thở nam tính trên người anh rất khác người thường, bất luận anh đi tới đâu, cô ta cũng có thể cảm nhận được bất cứ lúc nào, đây chính là nguyên nhân khiến anh không chạy thoát được. Vì vậy anh phải che giấu hơi thở nam tính trên người anh lại, rồi mới đi tìm Chấn Thiên Thạch.”
“Còn cách che giấu thì anh phải tìm hai người có thể chất Chí Âm, rồi lấy máu sống trên người bọn họ, không cần nhiều đâu, mỗi người chỉ cần lấy một giọt là được. Rồi anh dùng hai giọt máu này che giấu dương khí trên người anh, né tránh sự khóa chặt của cô ta. Còn việc cảm nhận được vị trí cụ thể của Chấn Thiên Thạch, thì âm dương xung khắc, nếu anh tới gần Chấn Thiên Thạch, Chấn Thiên Thạch sẽ nảy sinh phản ứng bài xích với anh. Đến lúc đó, anh có thể tìm được vị trí của Chấn Thiên Thạch rồi.”
Tiểu Trúc nói rất tỉ mi.
“Thầy Quỷ thật có lòng, nhưng anh phải tìm người có thể chất Chí Âm đó như thế nào? Còn giọt máu sống là gì?”
Bởi vì một khi đã lấy máu ra thì đã chết rồi, nên Trần Khiêm hơi khó hiểu.
“Giọt máu sống rất đơn giản, đó chính là người anh lấy máu sẽ cam tâm tình nguyện đưa cho anh, cô ta tình nguyện giúp đỡ anh, vậy thì máu của cô ta sẽ có hoạt tính và linh tính, nếu không thì sẽ là máu chết, mà máu chết thì không có tác dụng gì."
Tiểu Trúc nói tiếp.