Đột nhiên.
Vân Tinh đang ngồi khoanh chân nhập định bỗng mở mắt ra.
Ánh mắt lóe lên tia sáng.
“Không ổn rồi, anh ấy chạy trốn rồi.”
Vân Tinh nhanh chóng bật người đứng dậy.
Phương Kiển Nám thử hỏi: “Cô nói ai thế?”
“Còn có thể là ai nữa? Trần Khiêm đó.”
Ánh mắt Vân Tinh lóe lên tia sáng khác thường.
Mình đã phong ấn kinh mạch anh rồi, anh không có nội kình thì làm thế nào để thoát khỏi Thánh giáo Vu Cổ chứ?
Xem ra mình thật sự xem nhẹ anh rồi.
Anh luôn nói rằng anh không phải anh ấy, nhưng sự gian xảo của anh lại giống hệt anh ấy.
Khóe miệng Vân Tinh thoáng qua ý cười thú vị. Còn Phương Kiển Nám khi nghe thấy Trần Khiêm đã chạy rồi, cuối cùng tảng đá trong lòng cô cũng được bỏ. xuống.
“Cô đừng vui mừng quá sớm, cô tưởng anh ấy sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Không! Không bao. giờ có chuyện đó, lần này tôi phải buộc chặt anh ấy bên cạnh mình, để anh ấy trở thành người đàn ông của tôi.”
Vân Tinh nhìn Phương Kiển Nám rồi cười đắc ý.
Sau đó cô ta đi thẳng ra cửa, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nói về Trần Khiêm, anh tinh thông thủy độn, cộng thêm việc có đá Tị Thủy.
Sau khi rời khỏi đảo Mạch, anh đi bằng đường biển, đi về phía Bàn Long Lĩnh ở Hải Thành.
Nhưng chưa được bao lâu thì anh nhận ra rằng, hình như hơi thở của mình bị người nào đó khóa chặt.
Hơn nữa bất luận là mình đi tới đâu thì hơi thở khóa chặt mình kia cũng đi tới đó. Chẳng lẽ đây là ý trời?
Là ý trời bảo mình không thể tìm được Mộc Vũ và chú Hai sao?
Trong lòng Trần Khiêm lo lắng.
Vân Tinh này là do mình cứu ra ngoài, rốt cuộc cô ta đã tinh thông bao nhiêu thần thông chứ, chỉ sợ ngoài sư phụ bác Tần ra, cô ta là cao thủ chân chính duy nhất mà mình từng gặp, thật đáng sợ.
Trần Khiêm cố gắng dồn hết sức lực, anh không dám từ bỏ, cho dù chỉ là một chút cơ hội.
Ba giờ sáng.
Cuối cùng Trần Khiêm cũng tới chân núi Bàn Long Lĩnh ở Hải Thành.
Mà hơi thở khóa chặt mình kia cũng ngày càng mãnh liệt.
Trong lòng Trần Khiêm hiểu rõ, chỉ sợ cô ta sắp đuổi tới đây rồi.
Anh xông thẳng một mạch lên núi.
Kết quả lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt tại chỗ.
Bởi vì toàn bộ đạo quán Bàn Long này đã không còn một bóng người.
Giống như đạo quán này đã được dời đi ít nhất là một khoảng thời gian rồi, bởi vì trên mặt bàn đã bắt đầu có một lớp bụi mỏng.
Trần Khiêm dùng ý niệm để cảm nhận hơi thở của đạo quán.
Rồi xác nhận rằng bên trong không hề có bóng người.