Trần Khiêm đi cứu mấy người ông cụ Phương ra ngoài.
Thiết Hồng Tường vì ép buộc mình giao bí pháp cổ của Vu Cổ, không chỉ hành hạ mình, mà ngay cả ông cụ Phương cũng bị gây khó dễ.
Nhưng rõ ràng tình huống của bọn họ cũng không nghiêm trọng.
Mặc dù bệnh tình trong người ông cụ Phương đã khỏi hẳn, nhưng nhiều ngày mệt mỏi, kinh hãi và dẫn vặt đã làm ông lão hơn chín mươi tuổi này không chịu đựng nổi.
Lúc Trần Khiêm dẫn bọn họ ra ngoài, ông cụ đã ngất xỉu.
Tả Trung Đào kéo lê cơ thể mệt mỏi đi bên cạnh Trần Khiêm:
“Sư huynh, cậu muốn đi đâu thế?”
Tả Trung Đào nghe Trần Khiêm nói vậy thì không khỏi lên tiếng hỏi.
“Tôi đi tìm bậc thầy bói toán ông Quỷ, tôi sẽ cho bảo. vệ nhà họ Trần hộ tống mọi người mau chóng quay về Tây Nam, tôi không thể ở lại đảo Mạch này nữa.”
Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên tia đau khổ bất đắc dĩ.
Vân Tinh quá mạnh mẽ, nếu không thoát được, có thể mình sẽ bị cô ta nhốt ở đây cả đời, như vậy việc tìm kiếm Mộc Vũ và chú Hai gần như là chuyện xa vời.
Trần Khiêm không thể không tìm kiếm biện pháp.
“Tôi...”
Tả Trung Đào muốn nói với sư huynh rằng, để mình đi cùng cậu ấy, nhưng ngẫm lại thì mình đi theo sư huynh, ngoài việc liên lụy cậu ấy thì gần như không còn tác dụng nào khác.
Nên ông ta lập tức im lặng.
Trần Khiêm võ vai ông ta
“Tôi hiểu ý của ông, nhưng bây giờ em gái Phương Di và ông cụ Phương còn cần được chữa trị. Còn Kiển Nám, tôi sẽ nghĩ cách sau, mấy ông đi trước đi, nếu tôi có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, tôi sẽ dành thời gian cùng với ông chữa trị cho em gái Phương Di và ông Phương.”
Trần Khiêm nói.
Tả Trung Đào trịnh trọng gật đầu.
“Sư huynh phải làm việc cẩn thận.”
“Ừm, bảo trọng, chúng ta cứ chào tạm biệt thế này đi.
Trần Khiêm nói xong thì xoay người đi vào rừng rậm, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Cùng lúc đó, ở nhà họ Vân.
Phương Kiển Nám đang bưng một tách trà nhân sâm để lên bàn phòng khách, nhìn Vân Tỉnh đang ngồi thiên nhắm mắt dưỡng thần trên giường.
Ban đầu, quả thật Vân Tinh đã có ý định giết Phương Kiển Nám.
Nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhất là những lời nói mà Phương Kiển Nám đã nói với cô ta, đã làm Vân Tinh từ từ yêu thích cô gái này.
Mặc dù ngoài miệng cô ta không nói, nhưng Vân Tỉnh rất hy vọng Phương Kiển Nám sẽ ở lại bên mình.
Cho dù là lúc trong lòng mình đau khổ lần nữa, tự nói chuyện với mình cũng tốt.
Không hiểu sao Phương Kiển Nám lại nảy sinh sự đồng tình với cô ta.
Gô ta không phải người tốt, nhưng cùng là phụ nữ, Phương Kiển Nám hiểu rất rõ sự đau khổ khi yêu một người nhưng không thể có được.
Chẳng phải giữa mình và Trần Khiêm cũng thế sao?
E là chỉ có hai người phụ nữ này mới có thể hiểu rõ, cảm giác yêu mà không có được.