Nhưng có một tâm pháp.
Có thể làm mình nhanh chóng hội tụ sức mạnh, rồi dùng nó để phá vỡ ba đạo phong ấn này.
Nhưng tâm pháp này thuộc về tà công, một khi không cẩn thận sẽ giống như lực Long Tượng, sẽ ăn mòn phẩm chất của một người.
Hơn nữa, thủ đoạn cũng hơi tàn nhẫn.
Trần Khiêm đã suy nghĩ suốt buổi chiều rằng, mình có nên mạo hiểm hay không, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh đã hết cách rồi, mấy người Tả Trung Đào không thể xảy ra chuyện được.
Muốn luyện được tâm pháp này thì cần phải tu hành vào giờ tý lúc nửa đêm.
Trần Khiêm đã sớm giác ngộ
Cho nên việc tu hành cũng không khó khăn gì.
Thấy đã tới giờ rồi.
Trần Khiêm hạ quyết tâm luyện thử một phen.
Trần Khiêm lập tức nhắm mắt đè nén hơi thở khi treo lơ lửng giữa không trung, dựa theo chỉ dẫn của tâm pháp, khống chế vận chuyển toàn bộ kinh mạch trên người.
Sau khi vận chuyển một vòng.
Trần Khiêm nhận ra rằng, mình vẫn có thể sử dụng hồn niệm của mình.
Nếu vậy thì mình có thể lấy Phá Quân ra rồi. Phá Quân! Trong lòng Trần Khiêm thầm đọc một tiếng.
Vèo! Ngay lập tức, Phá Quân bay ra khỏi tay áo Trần Khiêm.
Cắt đứt sợi dây đang trói Trần Khiêm. Trần Khiêm liền rơi xuống đất.
Nhưng cơ thể anh hơi yếu ớt, suýt chút nữa là không đứng vững.
“Âm”
Trần Khiêm thở dài.
“Mẹ kiếp! Sao dây thừng lại đứt thế! Ồ, hóa ra thăng nhóc này giấu một con dao găm, cũng may nhị trưởng lão cử thêm mấy người tới cho chúng ta, bảo chúng ta canh chừng hai mươi tư tiếng, nếu không thằng nhãi này thật sự chạy thoát rồi.”
Bên Thánh giáo có tổng cộng bảy người.
Bọn họ nhìn Trần Khiêm rồi cười lạnh nói.
Trần Khiêm đã thu hồi Phá Quân rồi.
Mặc dù kế tiếp thủ đoạn sẽ rất tàn nhẫn, nhưng vì phá vỡ phong ấn, Trần Khiêm cũng không còn cách nào khác.
“Nhóc con, mày muốn mày tự trói mày lại, hay muốn bọn tao tới đó trói mày lại hả? Tao thấy mày đúng là ngứa đòn, còn muốn chạy trốn nữa.”
Một tên lâu la cầm đầu lấc cấc đi tới.
Muốn vỗ mặt Trần Khiêm, rồi dạy dỗ Trần Khiêm một phen.
Chỉ thấy Trần Khiêm vận chuyển pháp môn, rồi đột ngột ngẩng đầu lên, lập tức bóp cổ tên lâu la này.
Vụt! Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Chỉ thấy tên lâu la này như bị một sức mạnh to lớn nào đó hút vào, da thịt toàn thân đều chạy về đầu.
Hơn nữa hai má hắn ta lõm sâu vào xương mặt. Hắn ta hét lên thảm thiết.
Sắc mặt từ trắng bệch, rồi nhanh chóng trở nên tím đen, ngay cả cơ thể cũng không ngừng thu nhỏ lại.
Cuối cùng biến thành một đống tro tàn, bị Trân Khiêm nghiền nát, rồi bay theo gió...
“Á
Sáu người còn lại đều ngơ ngác, sợ đến mức hét toáng lên...