Lúc bàn tay đang hạ xuống định đánh vỡ đầu Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng cho rằng mình sắp xong rồi, cứ xem như mình chết uất ức tại đây đi.
Nhưng đúng lúc này.
Một tiếng hét giận dữ đã làm bàn tay đang rơi xuống của Thiết Hồng Tường bỗng ngừng lại.
Là tiếng của Thiết Thành.
Chỉ thấy Thiết Thành chống nạng, vội vàng nhảy tới đây.
“Dừng tay, không được tổn thương anh Khiêm!” Thiết Thành hét lên.
“Bà nội, nhị trưởng lão, đừng tổn thương anh Khiêm! Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Thiết Thành quỳ thẳng xuống đất rồi nói.
“Anh Khiêm? Thật nực cười, đường đường là Thiếu Thánh chủ, vậy mà đi bái một thằng nhóc giàu có ở thế tục làm anh? Một khi chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh mấy trăm năm của Thánh giáo chúng ta đều bị tên súc sinh như mày phá hủy hết!”
Hai má Thiết Hồng co giật.
Bà ta xem trọng nhất là danh tiếng, người có thể chết nhưng thanh danh của Thánh giáo thì không thể mất.
“Là cháu cam tâm tình nguyện đi cùng anh Khiêm! Hơn nữa, trước giờ cháu chưa từng yêu thích thân phận Thiếu Thánh chủ gì đó, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của cháu là làm một người bình thường. Từ khi đi theo. anh Khiêm, cháu mới biết thật ra cháu cũng có tác dụng, cháu cũng có thể sống rất vui vẻ, cháu đã từ từ bước ra khỏi sương mù của lúc trước, cháu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình."
Thiết Thành quỳ xuống khóc lóc.
Hắn ta đang nói thật.
Trước đây, hắn ta luôn sống dưới cái bóng của sự tổn thương và hối hận, hắn ta rất cực đoan và căm hận
mọi thứ, không tìm ra được lối thoát.
Nhưng từ khi Trần Khiêm khiến hắn ta đối mặt với cái chết thật sự, rồi kéo hắn ta trở về từ Quỷ Môn.
Kể từ giây phút đó, Thiết Thành đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi. Hắn ta cảm thấy mình đã tìm ra cách để giải thoát rồi.
Mình tình nguyện đi chuộc tội, đi làm việc thiện, chỉ có khi đi theo Trần Khiêm, mình mới có thể làm được nhiều chuyện.
Đồng thời mình cũng quen biết rất nhiều bạn.
Bây giờ mình đã có thể kết nghĩa anh em với thầy Tả, thậm chí là nhóm vệ sĩ này.
Hôm qua, mấy anh em vệ sĩ này còn kéo mình đi uống rượu nữa.
Rồi bị thầy Tả phát hiện, sau đó dạy dỗ mấy người đó một trận.
Nhưng thầy Tả cũng chỉ giả vờ tức giận thôi, bởi vì chưa tới một lúc sau, ông ấy cũng gia nhập vào cuộc nhậu này.
Thật ấm áp, cuộc sống này chính là như vậy.
Thật ra Thiết Thành cũng hiểu rõ mục đích của mấy người thầy Tả khi uống rượu cùng mình, chính là vì bọn họ cũng biết chuyện của mình.
Cho dù đi theo Trần Khiêm, Thiết Thành cũng rất tự tỉ.
Hắn ta là một tội nhân, một Thiếu Thánh chủ cực kỳ công tử bột.
Còn thầy Tả thì xem mình là bạn, mọi người đều là anh em bạn bè với anh Khiêm, nên sau này sẽ tiến lùi cùng nhau.
Thiết Thành cảm thấy mình đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma ngày trước rồi.