Bà ta chính là Thiết Hồng, Thánh chủ của Thánh giáo Vu Cổ, nghe nói có một thanh niên rất lợi hại mới tới đảo Mạch.
Còn đánh người của Thánh giáo tới mức không có †ư cách để đánh trả lại.
Rồi còn bắt cháu trai của bà ta đi.
Mấy trăm năm qua, Thánh giáo chưa từng xảy ra chuyện này.
Cho nên hôm nay Thiết Hồng đã đích thân đi tới đây. “Là tôi đây.” Trần Khiêm gật đầu đáp.
“Cậu? Dáng vẻ yếu ớt này chính là người lợi hại trong truyền thuyết kia sao?”
Thiết Hồng khẽ híp mắt lại: “Đừng phí lời nữa, Trần Khiêm, người khác sợ cậu chứ Thiết Hồng tôi không sợ đâu, mau giao cháu tôi ra đây, rồi chúng ta từ từ tính sổ món nợ này.”
Thiết Hồng lạnh lùng nói.
“Tôi không bắt cóc Thiết Thành, mà do anh ta tình nguyện ở lại, tôi cũng xem anh ta là bạn. Dù anh ta đưa ra quyết định gì, tôi cũng sẽ ủng hộ, nếu anh ta muốn quay về cùng mấy người, tôi sẽ không ngăn cản. Tất nhiên, nếu anh ta không chịu về, vậy thì mấy người đừng nghĩ đến việc đưa anh ta đi, bởi vì anh ta đang chuộc lại lỗi lầm của mình.
Trần Khiêm nói.
“Khẩu khí rất lớn! Trần Khiêm, cậu thật sự xem mình là nhân vật lớn rồi à? Được thôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu lĩnh giáo sự lợi hại của Thánh giáo Vu Cổ! Nhị trưởng lão, ông lên đi!”
Thiết Hồng phất tay.
Lập tức có một ông lão với vẻ mặt lạnh nhạt, hơn sáu mươi tuổi bước ra ngoài.
Ông ta tên là Thiết Hồng Tường, là nhị trưởng lão của Thánh giáo.
Lúc này, hai mắt ông ta hơi ngưng lại, rồi phóng thẳng về phía Trần Khiêm.
“Chỉ dựa vào ông ta mà cũng muốn đối phó với sư huynh à, một tay sư huynh của tôi đã đủ tiêu diệt ông ta rồi.”
Tả Trung Đào cười nhạt nói.
Thế nhưng Trần Khiêm cùng Thiết Hồng Tường giao. đấu chưa tới ba hiệp.
Đã nhìn thấy thân hình anh lảo đảo.
Ẩm!
Cuối cùng Trần Khiêm bị Thiết Hồng Tường đạp trúng ngực, rồi bay thẳng ra ngoài.
Miệng phun ra một ngụm máu.
“Tôi cứ tường cậu có bao nhiêu bản lĩnh, hóa ra chỉ là một tên vô dụng phô trương thanh thế.”
Thiết Hồng Tường cười lạnh nói.
“Cậu ta... hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiết Thành, không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì để dẫn Thiết Thành đi. Nhị trưởng lão, đừng phí lời với cậu ta nữa, mau giết chết bọn họ đi.”
Thiết Hồng lạnh lùng nói.
“Vâng”
Thiết Hồng Tường nhìn Trần Khiêm cười lạnh, rồi giơ †ay phải lên.
“Thằng vô dụng, cậu chẳng đáng để chúng tôi tới đây, đúng là công cốc, mau chết đi!”
“Dừng tay lại!!I”