Nhưng ông còn chưa nói xong, cả Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám đều nhận ra rằng, sắc mặt Trần Khiêm đột nhiên trở nên trắng bệch.
Còn khó coi hơn lúc hôn mê nữa.
“Tiểu Khiêm, cậu sao thế?”
Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám cùng lên tiếng.
Trần Khiêm nhíu mày nói.
“Hóa ra đây mới chính là ý nghĩa thật sự của câu mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, lúc đó rõ ràng bà lão kia đã tiến vào hang động rồi, nhưng bà ta không có hoa văn đuôi cá, không có lý nào lại có thể ra khỏi cung Hải Vương từ lối khác được, mà mình đã thật sự chặn bà ta ở cửa động rồi.”
Mà sau khi mình tỉnh lại từ hôn mê.
Mình và Thiết Thành đã tiến vào cung Hải Vương, nhưng trong đó hoàn toàn không có dấu vết gì của bà lão kia.
Hơn nữa, còn có thêm một quan tài lớn màu đen.
Đúng rồi, lúc đó mình còn cảm thấy kỳ lạ là, tại sao lại không nhìn thấy hài cốt của con rồng lớn, hơn nữa trên tranh bích họa kia cũng không có bất kỳ lời giảng giải nào về chiếc quan tài lớn màu đen kia.
Mọi thứ đều làm Trần Khiêm cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng lúc đó Trần Khiêm chỉ muốn đưa cô gái mặc đồ trắng và quan tài Trường Sinh đi.
Nhưng lúc cửa mộ mở ra đúng theo quy trình từ trước.
Thì trời bỗng đổ sập xuống.
Nó hoàn toàn khác với cảnh tượng trên tranh bích họa.
Lúc đó tại sao mình lại mất bình tĩnh như thế chứ? Hình như có một nguồn sức mạnh đang nắm lấy điểm yếu, điểm cấp bách của mình, rồi đổ thêm dầu vào lửa.
Trần Khiêm ngẫm nghĩ.
Tất nhiên đây không phải điểm mấu chốt.
Mà bây giờ điều làm Trần Khiêm lo lắng, ưu tư nhất là.
Rốt cuộc cung Hải Vương mà mình tiến vào là thật hay giả, còn cô gái mặc đồ trắng mà mình gặp phải có phải thật không?
Nếu thật sự là mỗi cánh hoa là mỗi thế giới?
Mình đã tiến vào một không gian khác.
Vậy thì... người mà mình đã cứu ra ngoài là ai cơ chứ?