Đúng lúc này, Thiết Thành chỉ mấy tranh bích họa xung quanh rồi nói.
Trần Khiêm liếc mắt nhìn quan tài Trường Sinh của cô gái mặc đồ trắng, sau đó mới dời mắt nhìn mấy tranh bích họa xung quanh.
Tòa cung điện này giống hệt một cung điện dưới lòng đất, nên trên tường cũng vẽ đầy những tranh bích họa.
Trần Khiêm nhìn lướt qua những tranh bích họa này, quả thật đang kể lại câu chuyện chôn cất của cô gái áo trắng.
Hơn nữa những tranh bích họa phía sau không thể gọi là bích họa được, vì nó đều là những văn tự trừu tượng.
Nhưng Trần Khiêm không biết những văn tự này, bởi vì nó rất khác với những văn tự mà anh nhìn thấy trên tranh bích họa lúc trước.
Còn những tranh bích họa này thì đa phần đều kể lại quá trình chôn cất, và lai lịch của thi thể cô gái này.
Những thứ này thì Trần Khiêm hiểu rõ. “Văn tự của Động Tộc?”
Lúc này Thiết Thành cũng xem xong mấy tranh bích họa kia, nên đi tới vách đá này.
“Văn tự của Động Tộc là gì?”
Trần Khiêm nhìn Thiết Thành.
“Anh Khiêm, Động Tộc là một bộ tộc cổ xưa, đây là văn tự mà bọn họ chuyên dùng, gia đình tôi cũng có sưu †ầm một cuốn văn cuộn bằng da thú, hồi nhỏ, bà nội đã ép tôi học ý nghĩa của mấy văn tự này.
Thiết Thành nói.
Trần Khiêm không khỏi nhướng mày: “Nói vậy là anh có thể đọc hiểu mấy văn tự này?”
Thiết Thành nhìn lướt qua một chút rồi đáp: “Cùng lắm tôi chỉ hiểu năm sáu phần thôi, còn những cái khác thì phải dựa vào suy đoán.”
Hắn ta vò đầu bứt tai nói.
“Dù sao cũng đỡ hơn người xem không hiểu như tôi, anh mau xem thử văn tự trên này đang nói về vấn đề gì?”
Trần Khiêm võ vai hắn ta nói. Thiết Thành đọc rất nghiêm túc. Sau thời gian của một chén trà.
Hắn ta mới nói: “Nội dung trên này quá huyền ảo, hình như đang nói về một lời tiên tri...”
“Hơn nữa còn nhiều lần nhắc tới một câu..."
Thiết Thành gãi đầu, chỉ vào mấy câu nói này, rồi đọc rõ ràng từng chữ:
“Ý nghĩa của câu nói này là một bông hoa chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, còn đáp án mà bạn cần sẽ nằm trong số đó.”
“Một bông hoa chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới sao?”
Trần Khiêm nói.
“Đúng vậy anh Khiêm, chính là ý nghĩa này.”
Thiết Thành vội vàng gật đầu đáp.
Lại là câu nói này, bà lão quỷ dị kia cũng nói câu này, hơn nữa Trần Khiêm đã dùng ý niệm dò xét, nhưng bà ta không hề có ở đây.
Chẳng lẽ trong lúc mình ngất đi, bà ta đã rời đi rồi sao?
Chuyện này không thể nào, lực hút bên ngoài mạnh như vậy, mình còn không thể thoát khỏi mạch nước xoáy, huống hồ là bà ta.
Tất nhiên đây không phải vấn đề mấu chốt.
Mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, còn là Đóa Hoa Quỷ, câu nói này phải hiểu thế nào đây?
Trần Khiêm nhíu mày: “Trong đó còn nói chuyện gì khác không? Sao anh có thể nhìn ra nó giống như lời tỉ tri vậy?”
“Anh Khiêm, bởi vì những chữ viết này giống như: đang kể, một vạn năm sau, sẽ có người tới đây, đưa tiên nữ đi gặp lại người yêu đã thất lạc hơn vạn năm của nàng. Đồng thời, người đó cũng sẽ tìm thấy đáp án mà mình tìm kiếm, nhưng đáp án này nhìn có vẻ xa xăm, nhưng lại rất gần...”
Thiết Thành nói, có thể nhìn ra, hắn ta cũng rất vất vả khi phiên dịch cụ thể những văn tự này.
Thiết Thành lại nói tiếp: “Bởi vì anh ấy mang tới chìa khóa của quan tài Trường Sinh, chỉ có anh ấy mới có thể mở được quan tài trường sinh này.”
“Chìa khóa?”
“Ừm, có lẽ ý nghĩa của mấy văn tự này đang nói về một thứ gì đó giống như chìa khóa.” Thiết Thành nói.
Trần Khiêm ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có khi nào là chỉ thứ này không?”