Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Không biết hai người đã bơi vào hang động này bao lâu.
Đột nhiên, xung quanh nổi lên làn sóng dữ dội, giống như một nguồn sức mạnh điên cuồng hút Trần Khiêm vào trong đó.
Thiết Thành nhìn về phía Trần Khiêm, ra hiệu dưới đáy biển có mạch nước ngầm, nhưng nguồn sức mạnh này thật sự rất lớn, mặc dù Trần Khiêm cũng khá linh hoạt khi ở dưới nước, hơn nữa còn vận kình khí để ngăn cản.
Nhưng hoàn toàn không chống đỡ lại.
Cơ thể hai người điên cuồng bị hút vào hang động ngày càng eo hẹp.
“Thúc Cốt Công!”
Không gian ngày càng nhỏ lại, chiều cao ban đầu là bằng một người cao lớn, nhưng bây giờ chỉ bằng đứa trẻ bốn năm tuổi, hơn nữa cửa động cũng đang không ngừng thu hẹp.
Trần Khiêm nhắc nhở Thiết Thành.
Hai người đồng thời thi triển Thúc Cốt Công.
Để thích ứng với môi trường.
Nếu không thì cho dù là thể phách đáng sợ như Trần Khiêm cũng sẽ bị hang động này ép thành một đống thịt nát.
Ầm!
Cuối cùng, lực hút này cũng kết thúc.
Hai người theo quán tính lọt vào trong không gian này.
Điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên là.
Ở đây không hề có nước biển, mà là một không gian hoàn toàn khô ráo.
Thiết Thành bị thương rất nặng, nên Trần Khiêm dìu hắn ta dậy.
“Anh Khiêm, là tôi vô dụng.” Thiết Thành yếu ớt nói.
“Không sao, bởi vì chúng ta... hình như đã tới cung Hải Vương rồi.”
Trần Khiêm vỗ vai hẳn ta, sau đó hai mắt anh đã sớm choáng váng và kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Thiết Thành cũng xoay người nhìn không gian này, rồi lập tức há to miệng.
Bởi vì trước mắt là một cung điện cực kỳ tráng lệ.
Giống như Long Cung dưới đáy biển.
Trần Khiêm nhìn tới mức hơi tròn mắt.
Ở trung tâm cung điện này có một bệ cao rất lớn, trên bệ cao đó năm sáu mét đó đang lơ lửng một chiếc quan tài bằng thủy tỉnh.
Đây cũng là quan tài Trường Sinh.
Trần Khiêm ngạc nhiên.
Hóa ra sau khi cô gái mặc đồ trắng sau khi chia tách với Thiên thần, đã nằm trong quan tài Trường Sinh này, rồi được chôn cất tại đây.
Từ đó hai người mỗi người một nơi.
Không bao giờ có thể gặp lại nhau.
Rốt cuộc lão ăn mày đó muốn làm gì?
“Anh Khiêm, xung quanh đều là tranh bích họa, trông có vẻ như đang kể lại những chuyện đã qua.”