Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 154: Hai người họ là một cặp à?




Trần Khiêm nhìn biểu cảm của Trịnh Duyệt, có biến sao.
Anh lập tức nhìn theo ánh mắt của Trịnh Duyệt thấy mấy người nam nữ kia.
Bỗng chốc, anh cũng hơi bất ngờ.
Bên đó có hai nam và một nữ, trong đó có một người đàn ông nhìn có vẻ là dân anh chị, trước mặt anh ta có đỗ một chiếc Maresati.
Nhìn có vẻ rất giàu.
Đang nói chuyện với một nam và một nữ.
Mà điều khiến Trần Khiêm bất ngờ đó là anh quen biết nguyên cặp nam nữ còn lại.
Là bạn cùng lớp Hứa Nam, và Lâm Kiều - bạn cùng phòng của Triệu Nhất Phàm.
Đệch!
Hai người họ là một cặp à?
Trần Khiêm rất ngạc nhiên.
Mà nhìn kiểu này, hình như Trịnh Duyệt cũng quen bọn họ. Bởi vì lúc này, người đàn ông dân anh chị kia đã dời mắt
về phía này, còn hơi phấn khích chạy về phía xe của Trịnh Duyệt.
“Chết tiệt chết tiệt! Á! Cậu Trần, không phải tôi chửi cậu đâu, tôi đang chửi cái tên Hứa Siêu kia, tôi không ngờ anh ta lại ở đây, thật là âm hồn không tan mà!”
Trịnh Duyệt bực mình nói.
Kế hoạch vốn đang tốt đẹp, nhưng đáng tiếc lại gặp phải cái tên Hứa Siêu này.
Trần Khiêm cũng đã hiểu ra. Xem ra, anh ta chắc là người theo đuổi Trịnh Duyệt rồi.
Nhưng mà rõ ràng Trịnh Duyệt không thích anh ta.
Trần Khiêm không biết rắng, không giống với suy nghĩ của anh, trước khi gặp anh thì Trịnh Duyệt đúng là có cảm giác với Hứa Siêu.
Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, đặc biệt là Trần Khiêm nhìn thấy Hứa Nam với Lâm Kiều cũng vừa cười vừa đi về phía mình.
Xuống xe thì khá gượng.
“Gì nhỉ, hay là chị xuống xe nói chuyện với họ đi, tôi ở trong xe đợi chị, nói chuyện xong thì chị chở thẳng tôi vào tới cổng kí túc xá luôn!”
Trần Khiêm bất lực gãi đầu.
“Vâng, cậu Trần!”
Sau khi trả lời xong thì Trịnh Duyệt dứt khoát xuống xe.
“Hứa Siêu, sao anh lại ở đây? Với cả lúc nấy anh cứ gọi cho tôi làm gì, anh không thấy phiền à?”
Trịnh Duyệt tức giận giậm chân.
“Duyệt Duyệt, anh cũng không ngờ là có thể gặp được em ở đây, anh đang đưa em trai và em gái anh về trường. Anh nhớ là trước đây em có nói sau này phải thường xuyên về thăm trường cũ, cho nên anh mới nghĩ đến việc gọi cho em, hẹn em đi dạo một vòng!”
Hứa Siêu cười tít mắt nói: “Duyệt Duyệt, để anh giới thiệu với em, đây là Hứa Nam em họ anh, đang học năm ba, còn đây là Lâm Kiều cũng là em họ anh, đang học năm ba khoa phát thanh.”
“Hihi, chào chị dâu, chị dâu đẹp thật đó!”
Nói thật, nhìn thấy Trịnh Duyệt xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt Hứa Nam cứ bị hút vào.
Ngay lập tức cười nói.
“Ai là chị dâu của cậu! Tôi lại chẳng phải bạn gái của Hứa Siêu!”
Lúc này Trịnh Duyệt chỉ muốn qua loa lấy lệ để cái tên Hứa Siêu này đi cho rồi, nên đương nhiên sắc mặt không mấy dễ nhìn.
Hứa Nam ngơ ra.
Thật ra lúc nãy anh họ gọi cho Trịnh Duyệt, anh ta cũng nghe được giọng điệu của Trịnh Duyệt quả thực rất lạnh nhạt.
Đâu có giống như anh họ nói, là phụ nữ đều như vậy, nên phải dỗ dành họ.
Thái độ này, vẻ mặt này, cảm giác đâu có giống đâu, dỗ cái rắm!
Hứa Siêu đương nhiên rất khó xử.
Sau đó vội cười nói: “Được rồi Duyệt Duyệt, đừng giận lên nữa, đi thôi, em đỗ xe qua một bên đi, bốn người chúng ta đi dạo!”
“Ai giận hờn gì anh chứ. Hứa Siêu, tôi đã nói rất rõ rồi, hai chúng ta không có khả năng, vả lại trong lòng tôi có người tôi thích rồi, anh nhiều tiền như vậy, mau tìm một cô gái xinh đẹp khác đi, đừng có phí thời gian và sức lực cho tôi nữa!”
Trịnh Duyệt nói không một chút nể mặt.