"Hì hì hì, xem đi, không phải tới rồi đấy sao, nếu cô ta mà không chịu đến, tôi đảm bảo ông của cô ta không sống qua đêm nay!"
Cậu Vân cười to.
Nói xong liền ghé người vào bờ suối nước nóng chờ cô gái này đến mát xa cho mình.
"Mát xa đi nào, không chỉ mát xa không đâu, cô còn phải cưỡi lên người rồi làm đấy!"
Thấy cô gái đó vân đứng bất động, đám cậu ấm nhao nhao hò hét.
Khuôn mặt cô gái đỏ rực, nét mặt tràn đầy sự thù hận, nếu như không phải tại không được, cô ta thật muốn giết luôn thằng đàn ông trước mặt.
Cô ta phân vân, có nên mát xa cho hắn ta không đây?
Nếu không làm theo, vậy thì ông nội, còn có thần y... "Lẹ lên đi! Cưỡi lên đi!"
Tiếng hò reo của đám người xung quanh càng càng dồn dập.
"Mẹ kiếp, nói nhỏ thôi!"
Trần Khiêm đang ngâm người gần đấy bực tức giật khăn mặt, gầm lên với nhóm bọn họ.
Vốn giọng nói của Trần Khiêm đã có một lực lượng truyền cảm và khiến người khác kinh sợ.
Lúc này lại quát lên một tiếng như thế, khiến mấy cô gái sợ hãi im miệng ngay lập tức.
Mấy cậu ấm đó cũng run lên bần bật.
Trần Khiêm cũng không muốn làm quá như vậy, chỉ cần ai làm việc người ấy. Thế nhưng đời không như mơ, bọn họ quá ồn ào, còn bắt nạt người khác, khiến cho. Trần Khiêm phải phát giận.
Tách!
Trung tâm của đám người đó - cậu Vân, cũng vỗ xuống thành hồ một cái thể hiện sự tức giận.
Lúc nãy hắn ta cũng bị dọa cho giật mình.
Đến giờ mới kịp phản ứng lại, liền cảm thấy mặt mũi của mình bị chó tha sạch rồi.
"Nhóc con, mày muốn chết đấy à, dám gào lên với ông đây như thế! Mày chán sống rồi phỏng?"
Vân Lãng tức điên lên.
Hắn ta đứng dậy khỏi suối nước, một đám đàn em đeo kính đen nhanh chóng xúm tới.
Xung quanh còn có rất nhiều hồ nước nóng khác.
Bởi lẽ đó nên cũng không thiếu khách đang ngâm tắm.
Tiếng quát vừa nấy của Trần Khiêm, còn có hành động của cậu Vân, bọn họ đều thấy rõ ràng.
Tất cả đều yên tĩnh chăm chú hóng chuyện.
"Tên này là ai? Trên đảo Mạch này mà lại dám ăn nói bố láo với cậu Vân như vậy?"
"Đúng vậy, không biết có lai lịch gì, chán sống rồi chăng? Dám quát cậu Vân câm mồm đi. Chà, anh ta là người đầu tiên đấy!"
"Thảm rồi, chắc anh ta không biết chỉ với tiếng quát này, vận mệnh của anh ta sẽ thay đổi hoàn toàn!”
Người xung quanh cũng không vui chơi nữa, đều ghé mắt theo dõi diễn biến bên này.
Đương nhiên Trần Khiêm không thèm quan tâm cậu Vân đó sẽ dùng cách gì để trả đũa mình.
Quát xong anh liền đắp khăn lại lên mặt, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế nhưng cô gái bị Vân Lãng bắt nạt kia lại dò dẫm đi tới phía Trần Khiêm:
"Trần... Trần Khiêm?”