Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1510: Mọi người hào phóng thật




Đám thanh niên nhà họ Minh đứng sau núi cười cợt.
Tất cả các lối ra đã bị bịt kín.
Chỉ chừa lại một thiết bị đang thổi khói vào bên trong.
"Đương nhiên rồi, sương độc nghìn năm đã thả rồi thì dù cậu ta có là thần tiên trên trời cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Người đàn ông trung niên đứng đối lưng với cửa động, trên mặt ông ta chợt lóe lên tia âm u rồi nói.
"Thật muốn vào đó xem tên Trần Khiêm đó lúc này có phải đã chảy thành bãi nước rồi hay không?"
Người thanh niên cười to.
"Không muốn sống nữa chắc, khói độc này chỉ cần hít phải một tí thôi cũng có thể làm nội tạng thối rữa, mấy đứa có biết nguồn gốc của sương độc nghìn năm nhà chúng ta không?”
Người đàn ông trung niên đắc ý nói.
Lúc này ông ta giống một người thầy đang đứng trước một đám học ngơ ngác không hiểu gì chờ dạy dỗ.
"Không biết ạ, chú Minh kể đi ạ!"
"Được, vậy chú kể cho mấy đứa nghe vậy..."
Chú Minh đằng hắng cổ họng, tâm trạng rất sung sướng, thế nhưng đám trẻ trước mắt lại đột nhiên trợn trừng hai mắt.
Giống như nhìn thấy một thứ gì khủng khiếp lắm, tất cả đều mặt mũi trắng bệch, sợ hãi nuốt nước bọt.
"Mấy đứa làm sao vậy? Mới đó đã bị dọa rồi à?"
Người đàng ông trung niên cười nói.
"Chú Minh... Phía... phía sau chúi"
Mấy người trẻ hoảng sợ chỉ ra sau nói.
"Nhường đường!"
Không chờ người đàn ông trung niên kia phản ứng lại, Trần Khiêm ôm Cổ Vũ Tiêu, đạp tung máy phun sương đang đặt trước cửa động.
Còn vỗ vỗ vai người đàn ông trung niên đang chắn trước mặt.
Ông ta quay đầu nhìn lại thì mặt tái mét.
"Cậu... Cậu Trần!!!"
Ông ta giật mình, tròng mắt như sắp lọt ra ngoài.
Theo lí mà nói, giờ này Trần Khiêm đã phải biến thành một bãi thịt vụn, đợi đến mười này sau người nhà họ Minh sẽ đi vào dọn xác cho cậu ta chứ?
Đồng thời nhà họ Minh cũng sẽ tìm cách cuỗm nốt số tài sản của Trần Khiêm.
Nhưng không ngờ tới việc cậu ta lại không chết?
Đây là sương độc nghìn năm cơ mà, nghìn năm đấy!
Trần Khiêm cũng không thèm để ý đến lũ người đang ngạc nhiên sắp rớt cằm này, anh đặt Cổ Vũ Tiêu đang hôn mê nằm ngay ngắn xuống một chỗ sạch sẽ trước.
Sau đó mới quay qua nhìn thứ máy móc mà mình đá phải.
"Đây là cái gì? Mấy người ở đây bận bịu chuyện gì vậy?" Trần Khiêm cười hỏi.
"Cậu... Cậu Trần, chúng tôi lo lắng không khí bên trong không đủ mà thôi!"
Người đàn ông trung niên mồ hôi vã ra như tắm, lại cảm giác trong đũng quần đột nhên trở nên ẩm ướt khó chịu.
"Đây là khói độc phải không? Có thể làm chết người, chỉ cần hít phải một ngụm thì nội tạng thối rữa! Hơn nữa còn phun vào trong nhiều như vậy, mọi người hào phóng thật!"