Hiển nhiên cô gái có tính cách như cô ấy vô cùng ghét bỏ thứ gọi là tình yêu tình báo này.
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Cổ Vũ Tiêu ghét nhất chính là những thứ rắc rối liên quan đến tình yêu.
Đây cũng là lí do vì sao khi Trần Khiêm chữa trị cho. mình, lúc anh chạm vào da thịt mình, Cổ Vũ Tiêu lại tức giận đến như vậy.
Bởi vì đó là việc cô ấy ghét nhất, thậm chí là kiêng kị.
"Hay là nói về đường tình duyên của cô trước? Đá Nhân duyên này có thể nhìn thấy nơi gửi gắm của trái tim cô trong tương lai."
Ông Quỷ hỏi cô ấy.
"Ai... ai thèm nhờ ông xem mấy thứ lung ta lung tung đấy, ông đã xem ra thứ tôi hỏi chưa?”
Trong lòng Cổ Vũ Têu hồi hộp giống như có một chú nai đang chạy nhảy trong đó vậy.
Đúng là những cô gái bình thường khi nghe thấy chuyện tình duyên của mình đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
Tính cách Cổ Vũ Tiêu dù có nóng nảy đến mấy đi chăng nữa, cô ấy cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.
“Tùy cô vậy, thứ cô muốn xem tôi đã xem được rồi, cô Cổ này, chuyến đi này của cô sẽ tìm được người mình muốn tìm. Hơn nữa trên quẻ bói còn ám chỉ, không riêng cô sẽ tìm được người mình muốn tìm, cô còn có thêm một thu hoạch ngoài ý muốn, cô có thể tìm được người trong lòng mình vẫn luôn mong chờ nữa!”
Ông Quỷ nói.
Cổ Vũ Tiêu nghe xong lời ấy, mặt mày càng đỏ ửng như một trái táo chín mọng.
Các đạo đồng xung quanh nhìn được khuôn mặt của cô ta đều trợn to hai mắt, nuốt nước bọt không ngừng. Bởi vì cô gái này thật là đẹp quá mức rồi.
"Nếu như cô muốn hiểu sâu thêm, tôi có thể giúp cô phân tích những hoa văn hiện ra trên đá Nhân duyên này!"
"Chuyến này tôi chỉ muốn hỏi mục đích của mình có thể đạt được hay không còn lại, không muốn biết!"
Nói xong, Cổ Vũ Tiêu liếc nhìn nhìn đá Nhân duyên, sau đó quay người đi thẳng ra bên ngoài.
Thế nhưng mới đi tới cửa, cô ấy đã dừng bước. Cô ấy lung lay rồi!
Nhiều năm như vậy, mặc dù cô ấy luôn muốn trốn tránh, thế nhưng thứ cảm xúc này giống như đâm chồi nảy lộc, càng mọc càng rậm, cho tới bây giờ, có một số việc không phải cô ấy muốn trốn tránh là có thể trốn tránh!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Cổ Vũ Tiêu quyết đoán quay trở lại: "Được, để tôi nghe xem lão đạo sĩ lỗ mũi trâu như ông nói có đúng hay không!"
Lại nói về Trần Khiêm.
Đã biết nơi chứa đá Tị Thủy, Trần Khiêm liền đi đến mỏ quặng từ thời tổ tiên của nhà họ Minh.
Ở đây mặt ngoài là một khu mỏ, thực chất chỉ dùng để che giấu tai mắt của kẻ khác, đá Tị Thủy được giấu ở nơi sâu nhất dưới đáy hầm mỏ.
Bên ngoài khu mỏ giăng đầy mạng nhện.
Trần Khiêm đi thẳng vào bên trong.
Trên đường chỉ có một số máy móc đơn giản.
Sau khi rẽ qua mấy lối đi, mở vài cơ quan ra.
Rốt cuộc Trần Khiêm cũng nhìn thấy đá Tị Thủy lớn chừng bàn tay, tỏa ra quanh mình ánh sáng trong suốt đang lẳng lặng nằm trên một cái khay...