“Khu khụ, duyên phận duyên phận, cái gọi là duyên phận, chính là nói đến duyên tiền kiếp của hai người. Bây giờ cậu không yêu ai, không đại biểu cho việc không có, bởi vì tình yêu của hai người, được trời đất chứng giám, là tu mấy kiếp mới có được.”
Ông Quỷ cười nói.
“Tôi không tin, yêu hay không yêu, do tôi quyết định! Cái gì mà thiên đạo, tôi ghét nhất khi mấy người nói những thứ thiên đạo này nọ, vận mệnh của tất cả mọi người, đều nằm trong tay của chính mình.”
Trong lòng Trần Khiêm dấy lên một cơn tức.
Bây giờ anh ghét nhất là cảm giác bị người ta nói này nọ.
“Cậu Trần, cậu không thể không tin! Trên quẻ bói nói rõ, duyên phận của cậu, chỉ cần nó còn chưa đến, đoạn duyên phận này sẽ còn chưa hết, cho dù cậu bước chân lên trời cũng không tìm thấy tình yêu của mình.”
Ông Quỷ lắc đầu.
Trần Khiêm hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy ông nói xem, làm sao mới tìm được đoạn duyên phận này!”
Ông Quỷ nói: “Đoạn duyên phận này, ở trong lòng cậu rồi, hoặc có thể nói, cậu tự hỏi lòng mình, cậu đến Hải Thành này là vì điều gì?”
Trần Khiêm nghe thấy vậy, thầm nhủ:
Mình muốn đi cung Hải Vương, tìm kiếm tung tích của cô gái áo trắng, cô ấy và vị Thiên thần giống mình như đúc, hai người đang yêu, cuối cùng lại mỗi người một phương.
Trên người cô gái áo trắng đó, có quá nhiều manh mối để xâu chuỗi lại.
Mình muốn thay vị Thiên thần đó tìm cô ấy, lại dẫn cô ấy đến nơi chôn cất của vị thần đó, mình muốn khám
phá bí mật về thân thế.
Ý của Ông Quỷ là mình với cô gái áo trắng đó có duyên?
Sao có thể được?
Trần Khiêm cười khổ.
“Kỳ lại"
Lúc này đây, Ông Quỷ lại thì thầm:
“Tôi xem kỹ quẻ bói, phía trên nói, rõ ràng là duyên phận của cậu, nhưng hình như lại không phải là duyên phận của cậu, cậu với cô ấy, có liên hệ trực tiếp, nhưng nhìn thì hình như chẳng có quan hệ gì, kỳ lại”
Ông Quỷ nhíu mày.
Suy tư rất lâu.
Rồi mới nói: “Cậu Trần, nói tóm lại, cậu cần phải tìm cô ấy trước mới có thể tìm được cô gái kia. Quẻ bói của cậu cực kỳ rối, khụ khụ, lão chỉ có thể xem được tới đây!”
Ông ta lắc đầu, có hơi xấu hổ. “Ừm, vậy tôi đi tìm cô gái mặc áo trắng trước!” Trần Khiêm thì thầm.
Anh vẫn chưa nói, ở cổ mộ, anh đã nhìn câu chuyện khác của “mình”, e là cô gái áo trắng này có duyên với “mình”.
Nhưng mà mặc kệ ra sao, Trần Khiêm đều phải tìm cô ấy.
Hôm nay, có thể xác định được là Mộc Vũ chưa chết, cô vẫn còn sống, Trần Khiêm đã thấy đủ rồi.
“Đúng rồi, ông biết gì về Hội Thái Dương không?” Trần Khiêm chợt hỏi.
“Hội Thái Dương? Tôi chỉ nghe sư phụ nói những tương truyền về nó. Tương truyền tổ chức này bắt nguồn từ một thời điểm nào đó ở thời thượng cổ, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai thật sự nhìn thấy bí mật của nó, song, hình như nó cũng để lại vết tích ở Hải Thành.
Ông Quỷ thấp giọng nói: “Tôi quan sát thấy rằng cậu Trần khác với người thường, đương nhiên tương lai cũng sẽ làm những việc không giống người thường, những vết tích còn sót lại này, tôi cũng không thể can thiệp vào quá sâu, ngược lại nếu là cậu Trần, nói không chừng có thể đó."
“Vết tích còn sót lại?”
“Đúng vậy, năm mươi năm trước, những vết tích này được khai quật, lúc đó có người đã tìm đến sư phụ của tôi để hỏi chỉ tiết, là một tấm bia đá...”