Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1488: Nói có sách mách có chứng




"Đưa... tôi đưa!"
Lòng ông cụ đau đến mức chảy máu, nhưng lão ta không còn cách nào khác.
"Người đâu, lấy ra bản đồ cung Hải Vương ra đây!" Ông ta phất tay ra lệnh.
Không lâu sau, bản đồ cung Hải Vương đã được mang đến.
"Cả những dược liệu tối nay tôi đưa các người nữa, đem tới đây!"
Trần Khiêm lại nói. “Vâng!” Ông cụ đau khổ run rẩy nói.
Chẳng qua chỉ lừa anh hai tỷ và chỗ dược liệu này thôi mà người này đã cướp đi mọi thứ của nhà họ Minh.
Tất cả những người nhà họ Minh đều vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám nói gì.
Trần Khiêm lấy những thứ này rồi xoay người đi. “Khốn nạn, mày nghĩ mày là ai, đi chết đi!"
Bỗng nhiên lúc này, một chàng trai trẻ của nhà họ Minh nhảy ra.
Anh ta móc súng ra, chĩa vào gáy của Trần Khiêm, bóp cò.
Đùng!
Nhưng sau đó, tiếng súng đã vang lên mà Trần Khiêm lại không ngã xuống đất.
Bởi vì Trần Khiêm đã nâng tay lên, dùng hai ngón tay trực tiếp kẹp viên đạn lại.
"Cái gì?" Tất cả mọi người ở đây lại hoảng sợ.
Chàng trai trẻ mới vừa nổ súng thì trợn tròn mắt, ngạc nhiên không thể tin nổi.
Sau đó, anh ta thấy cổ tay Trần Khiêm hơi run. Ầm!
Một tiếng nổ làm người khác phải kinh hoảng vang Máu tươi văng khắp nơi, đầu của chàng trai trẻ kia đã nổ tung!
Người nhà họ Minh vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, kinh hồn bạt vía.
Trần Khiêm im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Bàn tay đang giơ lên của các cao thủ vẫn không dám động đậy.
Trần Khiêm đi đến trước mặt một cao thủ trung niên, nhìn bàn tay của ông ta.
Ban nấy, hẳn là ông ta đang định đánh từ bên hông đầu anh.
"Đây là Thiết Sa Chưởng à?” Trần Khiêm tò mò hỏi ông ta "Vâng! Thưa cậu!"
"Luyện bao lâu rồi? Hiệu quả thế nào?" Trần Khiêm hỏi tiếp.
"Tôi đã luyện tận hai mươi năm, có thể chém đá cứng!"
Cao thủ kia chảy mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt rồi nói. “Cũng được ấy chứ!”
Trần Khiêm khen ngợi vỗ vai ông ta một cái rồi đi... Phù!
Trần Khiêm vừa đi là tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Còn ông cụ thì nước mắt nước mũi đầm đìa ngồi phịch xuống đất. “Ông nội!" Minh Châu cũng cực kỳ sợ hãi. “Chát!”
Ông cụ giơ tay lên tát một bạt tai vào mặt đứa cháu gái mình thương yêu nhất.
"Xem cháu làm chuyện gì rồi kìa, sao lại làm nhà họ Minh chúng ta dây vào một kẻ đáng sợ như thế chứ! Hơn nữa, cậu ta còn nói có sách mách có chứng, nói có sách mách có chứng đấy!"
Ông cụ khóc nói.