Trần Khiêm cầm lên đưa lên mũi ngửi ngửi, yên lặng suy ngẫm, không đáp lại ông ấy.
“Cậu à, đã lâu như vậy rồi, viên thuốc này còn uống được không?”
Dương Vệ hỏi. “Từ lâu đã không còn uống được nữa. Đây là một viên Khí Huyết Đan có thể giúp người ta nhanh chóng khôi phục thể lực, hơn nữa nếu bản thân đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, chỉ cần dùng viên Khí Huyết Đan này, nói không chừng có thể tìm được đường sống trong cõi chết!"
Trần Khiêm đang suy nghĩ về đoạn kí ức xa lạ mà khối ngọc bội kia mang đến, lập tức cũng nhận ra viên đan dược này.
"Cậu đúng là học rộng hiểu nhiều!"
Dương Vệ khen ngợi.
"Luyện chế loại đan dược này, nguyên liệu cần có vô cùng hiếm, đúng rồi, ban nãy khi tôi bước qua cửa nhà
ông thì ngửi thấy mùi thuốc ngập tràn khắp nơi, bây giờ nhà họ Dương các ông đang làm gì vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Buôn bán thuốc, chủ yếu là thuốc hải sản!"
Dương Vệ nói.
"Không biết các ông có loại thuốc tên là cỏ Ngũ Vị không? Đây là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế viên Khí Huyết Đan này."
"Cỏ Ngũ Vị? Tôi... Tôi cũng chưa từng nghe qua!" Dương Vệ cười khổ.
"Haiz, xem ra là không có!" Trần Khiêm bình tĩnh khẽ lắc đầu.
Người thần bí này đưa viên Khí Huyết Đan cho anh, tất nhiên sẽ hiểu rõ, Khí Huyết Đan chỉ có thời gian sử dụng trong vòng một tháng, vậy người đó muốn anh tự luyện chế loại đan dược này để đến lúc cần thiết có thể tự cứu lấy mình sao?
"Cũng không chắc, tôi chỉ làm ông chủ mà thôi. Ha ha, không có học về phương diện này, nếu cần thì... tất nhiên là có." Dương Vệ chần chờ một chút, nhìn Trần Khiêm nói: "Cậu đã từng nghe nói đến Hội đấu giá thuốc Đông y quý hiếm chưa?"
"Ông muốn nói là hội đấu giá ngầm lễ hội Hải Thiên đó hả?"
"Đúng vậy, chính là buổi đấu giá đó, cũng được xem như là một hoạt động lớn trong lễ hội Hải Thiên. Ở đây có rất nhiều loại thuốc Đông y quý được thu hoạch trực tiếp từ những người nông dân trồng thuốc và người hái thuốc trong núi. Nhiều loại thuốc có tuổi đời hơn một trăm năm, không bán thị trường, trực tiếp mời rất nhiều thương nhân và những người giàu có ở phương diện này đến đấu giá và trả tiền ngay tại chỗ." Dương Vệ nói.
Loại hội đấu giá này, hiển nhiên là do một tổ chức tư nhân tổ chức, không tiết lộ ra bên ngoài.
Đầu tiên là nguồn gốc của thuốc, cũng không được nói rõ ràng. Hàng năm số người nông dân thu hái thuốc chết ở trong biển sâu, thậm chí còn có cả trong núi sâu cũng nhiều đến nỗi đếm không xuể.
"Vì vậy, vì hiếm nên thuốc mới quý, rất nhiều thương nhân và người nổi tiếng giàu có đến tham dự lễ hội Hải Thiên, cũng vì những loại thuốc cổ xưa này, nói không chừng sẽ có thứ mà cậu muốn tìm." Dương Vệ nói.
Nhưng Trần Khiêm chỉ gật đầu.
"Đúng rồi, ban nãy nghe ông nói, ông Quỷ cũng được xem như đoán rất đúng, ông ta cũng đoán ra được là tôi sẽ tới?"
Trần Khiêm suy nghĩ lời nói của Dương Vệ, hỏi: "Ông Quỷ này lại là ai?"
Đây không phải lần đầu tiên Trần Khiêm nghe thấy cái tên này.
Triệu Nhất Phàm cũng tìm tới người này để nhờ giải quyết khó khăn.
Đôi lúc, Trần Khiêm cảm giác ông ta còn chuẩn hơn bức Thái Dương Đồ.
"Ông ấy là một bậc thầy thần kỳ ở Hải Thành chúng tôi, bói toán cực kỳ chính xác. Đại khái vào khoảng ngày mười một tháng trước tôi có đi đến nhà ông ấy hỏi thăm về chuyện liên quan đến người mà nhà họ Dương chúng tôi phải đợi suốt tám trăm năm, muốn biết chút gì đó từ chỗ ông ấy. Ông ấy bảo tôi cứ đợi đi, không bao lâu nữa là tôi sẽ đợi được người nhà họ Dương phải đợi! Bây giờ quả nhiên không bao lâu sau, cậu đã xuất hiện rồi!”
Trần Khiêm nhíu mày.
Nếu như ông ta thật sự lợi hại như vậy thì mình cũng nên đến hỏi thăm ông ta về hành trình của mình.
“Ông Quỷ đó, ở đâu vậy?” Trần Khiêm hỏi.
“Nếu cậu có chuyện muốn hỏi vậy để tôi đi sắp xếp là được, chẳng qua là hôm nay không được rồi!”
"Tại sao?"
“Bởi vì ông Quỷ có một thói quen, mỗi tháng ông ấy chỉ xem bói trong khoảng thời gian nhất định, còn về thời gian còn lại, từ trước tới nay đều không thấy người đâu. Nếu cậu muốn đến hỏi thăm, phải đợi đến ngày hai mươi mốt, cũng là ngày mail”
Dương Vệ nói.