Mặc dù trời đang tối nhưng Trần Khiêm vẫn thấy rõ.
Người bị truy đuổi là một người đàn ông trung niên máu me khắp người. Ông ấy chạy ca nô, chạy về phía Trần Khiêm, mười mấy người cầm súng phía sau không ngừng đuổi theo. Có vài người bên bờ biển thấy cảnh tượng này thì kéo nhau chạy ra xa, thậm chí còn chẳng ai gọi điện thoại báo nguy. Vốn dĩ bờ biển này đã là nơi rất hẻo lánh, bởi vì chuyện này nên nay càng thưa thớt hơn, chỉ có Trần Khiêm vẫn bình tĩnh bước đi trên bờ biển như cũ.
Trần Khiêm thấy đám người truy đuổi đang chạy về phía bên này thì nhíu mày, ban nãy anh bị Lý Nhã Lệ ngắt dòng suy nghĩ, vốn dĩ đã thấy hơi khó chịu.
Người đàn ông trung niên máu me đầy mình thấy mình không còn đường để trốn nữa thì chạy thẳng về phía Trần Khiêm: “Nhanh! Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi! Chú em này, quăng điện thoại di động của cậu cho tôi đi!”
Sau khi ông ấy giãm lên chỗ nước cạn thì nhanh chóng chạy đến, vẫy tay gào lên với Trần Khiêm.
Vốn dĩ Trần Khiêm đã không vui nên không thèm quan tâm đến ông ấy.
Đúng lúc này, có vài người lao ra từ rừng rậm xung quanh, cộng thêm vài tên đang truy bắt, thấy người đàn ông trung niên này chạy hết nổi rồi thì lũ lượt bao vây. 'Tên đứng đầu thấy Trần Khiêm ấy vậy mà không chạy trốn, lập tức bước đến quát Trần Khiêm: “Ông đây đang làm việc! Mày! Cút cho tao.”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn anh ta, im lặng không nói gì. Một tên thanh niên phía sau thấy Trần Khiêm thờ ơ không có động tĩnh gì, lập tức cầm mã tấu chém về phía Trần Khiêm. Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên sự phẫn nộ, đám người này chẳng thèm quan tâm đến ai, cứ thấy người là chém, có lẽ cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Muốn chết!
Trần Khiêm nhẹ nhàng dịch bước chân cũng đã né được một đòn.
Tên thanh niên này chưa chém trúng Trần Khiêm thì đã nghe tiếng “Bộp, bộp”. Sau đó mới phát hiện mình đã bay lên, ngã xuống đất, thấy chân mình có tiếng răng rắc, muốn sờ miệng mình thì phát hiện tay chân không động Í đậy được, hơn nữa hình như toàn bộ răng trong miệng đều đã rụng mất. Tay chân cũng gãy, trong đó có một tay và một chân bị gãy nát.
Tất cả những người bên cạnh đều nhìn Trần Khiêm như thể đang nhìn quái vật. Tên cầm đầu kia thấy tình hình hơi lạ, bản thân anh ta chưa kịp thấy đối phương ra tay thế nào, chỉ thấy người này đá chân liên tục, đàn em của anh ta ngã xuống đất, hơn nữa còn gãy hết hai tay hai chân, trông giống như bị đá vào tấm sắt.
Hơn nữa chàng trai trông có vẻ trẻ trung này lại ra †ay cực kỳ mạnh bạo. Mỗi khi ra tay là lại làm tứ chỉ của đàn em mình gãy nát, còn ác độc hơn mình nhiều. Anh †a nào biết, chưa nói đến việc Trần Khiêm chỉ làm tứ chỉ của đàn em mình bị gãy, cho dù là giết chúng nó thì sắc. mặt Trần Khiêm cũng sẽ chẳng hề thay đổi.
Bởi vì số người mà Trần Khiêm đã giết, quá nhiều rồi!
“Chú em này, xin lỗi, lần này chúng tôi đã sai. Chúng ta đi” Sau khi chắp tay khách sáo với Trần Khiêm thì xoay người lại nói với những tên đàn em đang cầm dao. đứng sau lưng.
Vốn dĩ người đàn ông trung niên cho rằng mình chết chắc rồi nhưng lại gặp được chuyện may mắn như vậy. Đám người truy bắt mình lại chủ động muốn đi, trông như muốn bảo toàn mạng sống nhưng câu nói tiếp theo của Trần Khiêm lại làm lòng ông ấy căng thẳng.
“Tôi đã cho các người đi chưa?” Giọng của Trần Khiêm lạnh lẽo như khối băng rét lạnh.
Nghe Trần Khiêm nói, những tên chuẩn bị rút lui chợt sôi nổi cầm chặt súng, căng thẳng nhìn Trần Khiêm. Nếu không phải ban nãy Trần Khiêm ra tay quá lợi hại thì họ sẽ không thể không chiến mà lui, không ngờ mình đã muốn đi rồi mà người ta lại không cho.
“Anh muốn thế nào?” Tên đứng đầu tay xăm hình rồng nói, sắc mặt lại rất căng thẳng, người khác không biết nhưng anh ta biết. Anh ta biết trong một vài thế gia
cổ võ sẽ có một ít nhân vật nghịch thiên. Nghe đâu bản lĩnh của những người này lấy một địch trăm cũng không hề hấn gì, đừng nói là người bên mình.
“Các người phá hỏng tâm trạng của tôi, mỗi người tự làm gấy một tay hoặc một chân đi.” Trần Khiêm thoải mái giống như đang bảo mỗi người hãy ăn một viên sô cô la.
“Cái gì? Anh đừng quá đáng. Chúng tôi nể tình anh là cao nhân nhưng anh cũng đừng không biết giới hạn. Hừ!” Tên cầm đầu hung hăng nói.
“Ồ, thế thì hai...” Trần Khiêm còn chưa dứt lời thì một chàng trai gầy ốm khoảng hai mươi tuổi đứng phía sau cùng đã vặn gảy cánh tay của mình.
“Cậu làm gì vậy?” Tên cầm đầu gào lên nhìn chằm chăm chàng trai gầy ốm tự bẻ cánh tay của mình nhưng lại nín thinh không nói tiếng nào.
Ánh mắt cực kỳ sợ hãi, anh ta thấy rõ hiện trường ban nãy, hơn nữa anh ta cũng thấy rõ ánh mắt của Trần Khiêm - anh là người đã tắm trong bể máu rồi.
Khí thế của anh chỉ đại diện cho hai chữ, đó chính là sát khí.
Làm người ta không rét mà run.