Bởi vì có ưu thế về vị trí địa lý nên kinh tế của Hải Thành cực kỳ phát triển.
“Mấy ngày nay tôi có buổi hội nghị, tôi và đối tác đến Hải Thành chơi! Tôi mở công ty mỹ phẩm mà, ha ha haI”
Lý Nhã Lệ chỉnh lại đầu tóc của mình, khế mỉm cười nói.
“Chị giỏi quái” Trần Khiêm chỉ có thể phụ họa một câu.
Lúc này, cuối cùng đối tác của Lý Nhã Lệ cũng nhận ra, sôi nổi bước đến.
Một người đàn ông trung niên rõ ràng rất thân mật với Lý Nhã Lệ cau mày hỏi:
“Tiểu Lệ, đây là?”
“Anh hỏi cậu ta hả, đây là một cậu em khóa dưới của em. Lúc trước chẳng phải chúng ta đã từng nói lúc em còn học đại học, trong trường có một thằng nhóc cực kỳ cực kỳ nghèo đó sao, chính là cậu ta đó. Lúc đó cậu ta còn chẳng có cơm mà ăn, quần áo chắp chỗ này vá chỗ kia, ngày nào cũng làm thêm ngoài giờ, hơn nữa còn chạy vặt cho người ta để kiếm tiền sinh hoạt, học phí cũng tự trả luôn!”
Lý Nhã lệ lải nhải kể với nhóm bạn bè của mình.
Mà đám bạn kia nghe xong thì trợn mắt. “Có người nghèo đến vậy hả?” Mọi người nhìn nhau, cực kỳ kinh ngạc.
“Ừ đó, không ngờ đúng không. Các cậu còn chưa biết đâu, Trần Khiêm còn có một cô bạn gái nữa đó!”
Mọi người càng ngạc nhiên hơn.
Mà Lý Nhã lệ thấy Trần Khiêm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn mình.
Cô ta mới phát hiện, hình như hôm nay cô ta hơi nhiều chuyện.
Lập tức cười gượng hỏi:
“Trần Khiêm, chúng ta gặp lại nhau, âu cũng là có duyên. Cậu cũng đến tham gia lễ hội Hải Thiên của Hải Thành hả?”
Cô ta lại hỏi.
“Không phải!”
Trần Khiêm lắc đầu.
“Lệ Lệ, cậu hỏi thừa quá đi. Lúc đó người ta nghèo. như vậy, làm sao có thể tham gia lễ hội Hải Thiên được chứ”
Một cô gái bước đến nói.
“Cũng đúng nhỉ, Trần Khiêm, chúng ta là bạn bè cũ nhưng lần này tôi không đủ vé vào cửa, nếu không tôi đã mời cậu tham gia rồi. Đúng rồi Trần Khiêm, lát nữa cậu có thể download một phần mềm điện thoại, trên đó là sản phẩm của công ty chúng tôi. Đây không phải là công ty mới mở, đang cần phân phối hàng gấp, cậu có thể làm đại lý. Cậu yên tâm, mỹ phẩm công ty chúng tôi là sản phẩm chuyên thiết kế cho những người ở dưới đáy xã hội, thị trường cấp thấp, cậu có thể giới thiệu cho người quen!”
Lý Nhã Lệ nói.
Sao đó nói quy trình cụ thể để nộp đơn làm đại lý cho Trần Khiêm nghe.
Và danh thiếp số điện thoại của giam đốc khu vực.
“Trời không còn sớm nữa, chúng tôi phải vào thành phố trước, giám đốc chuyên nghiệp của chúng tôi sẽ chăm sóc cậu!”
Lý Nhã Lệ khẽ mỉm cười với Trần Khiêm rồi phất tay áo rời đi.
Mà Trần Khiêm nhìn bóng lưng của đám người này, cười gượng lắc đầu.
Lý Nhã Lệ này, chẳng hề thay đổi gì.
Trần Khiêm ném danh thiếp đi, tiếp tục đứng bên bờ biển suy ngẫm. Màn đêm dần buông xuống, du khách xung quanh cũng thưa thớt.
Bỗng nhiên lúc này.
Có mấy chiếc thuyền xẹt qua mặt biển.
Có bốn năm chiếc cano đang đuổi theo chiếc đang dẫn đầu...