“A Lam?”
Bỗng chốc Trần Điểm Thương ngượng ngịu nhìn Trần Cận Đông.
Nói thật, quả thực hôm nay Trần Điểm Thương hơi thất lễ.
Nhưng hết cách rồi, ông sắp phải tham gia vào hẹn ước Thánh Thủy, khó mà sống để quay về.
Nhưng ông trời có mắt, cho ông thấy được chắt nội của mình.
Quả thực là ông trời mở mắt mà.
Không cần nghĩ cũng biết tâm trạng hiện tại của Trần Điểm Thương kích động cỡ nào.
Nhưng lúc này thấy Thẩm Lam đến. Ông mới hơi hổ thẹn.
A Lam là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Trần.
Mấy năm qua, chuyện lớn chuyện nhỏ nhà họ Trần đều do cô ấy lo liệu.
“À, ông cũng không biết, chỉ là thấy cô bé dễ thương quá nên mới bế đến chơi thôi!”
Trần Điểm Thương gượng gạo nói.
Thẩm Lam không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Trong tay còn cầm một tờ giấy trắng. “A Lam, cháu tìm Tiểu Khiêm có chuyện gì à?”
Trần Điểm Thương đưa Mễ Phạn cho Trần Cận Đông.
Khôi phục lại phong thái gia chủ.
“Mấy ngày trước cháu xem Thái Dương Đồ, trong đó xuất hiện một bức tranh văn tự rất kì lạ. Bởi vì Tiểu Khiêm có bảo cháu tìm giúp tung tích của người phụ nữ áo trắng, hình như trong Thái Dương Đồ đã xuất hiện chỉ dẫn rồi!"
Thẩm Lam nói.
Từ lần trước lúc phát hiện ra mắt của Thẩm Lam có khả năng mà người bình thường không có, Trần Điểm Thương đã giao quyền quản lý Thái Dương Đồ của nhà họ Trần cho Thẩm Lam.
“Xuất hiện chỉ dẫn?”
Trần Điểm Thương cau mày: “Được, cùng vào phòng sách nói chuyện!”
Trong phòng sách.
Thẩm Lam mở cuộn giấy trắng ra.
Trần Điểm Thương với Trần Khiêm thấy bên trên được vẽ hoa văn.
“Dường như người phụ nữ áo trắng có mối liên hệ nào đó với Tiểu Khiêm. Hôm qua, cậu nhờ tôi tìm tung tích của người phụ nữ áo trắng trong Thái Dương Đồ, tôi đã dò vài lần, cuối cùng Thái Dương Đồ hiện lên hoa văn này.”
“Tiểu Khiêm, cậu nóng lòng muốn tìm người phụ nữ áo trắng, là vì trong chuyến đi sa mạc lần này phát hiện được manh mối quan trọng gì sao?”
Thẩm Lam vội nói.
“Cháu còn chưa kịp nói với mọi người về chuyện đã xảy ra trong chuyến đi sa mạc lần này khiến cháu cảm thấy vô cùng khó tin, bao gồm cả lời tiên đoán về cái chết của cháu nữa, tất cả đều liên quan đến người phụ nữ áo trắng này. Cháu có cảm giác, chỉ cần tìm được tung tích của người phụ nữ áo trắng này thì sẽ giải được câu đố trong lòng cháu!”
Trần Khiêm nói.
Anh đang định kể với ông nội chuyện về vị thần.
Thì lúc này Trần Khiêm nhìn hoa văn, cau mày.
“Lạ thật, sao mình cứ có cảm giác hoa văn này trông quen thế nhỉ, hình như đã thấy ở đâu rồi!"
Trần Khiêm thì thầm nói.