Trong đầu Trần Khiêm hiện lên một mảnh kí ức, mảnh kí ức không thuộc về mình.
Bên trong có rất nhiều thông tin. Công phu võ thuật, rất nhiều rất phong phú.
Cứ như mình đã dày công tôi luyện hết những thứ này.
Đặc biệt bên trong có ghi lại một phương pháp hô hấp.
Hiện tại, chỉ cần anh thở thì bên trong cơ thể sẽ tự động kích hoạt phương pháp này.
Khiến Trần Khiêm cảm thấy rất thần kì. Trong đầu dường như có thêm một số kí ức. Nhưng những kí ức này trông rất mơ hồ.
Cho dù Trần Khiêm có nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra được.
Tất cả là vì miếng ngọc bội này mà ra? Không chỉ có thế.
Trần Khiêm còn phát hiện ra sức mạnh của mình tăng lên rất nhiều.
Xòe tay ra, kích hoạt nội kình.
Lòng bàn tay tỏa ra một luồng nhiệt. “Nội kình ngoại ngự! Cảnh giới Tông sư!” Trần Khiêm bất ngờ vui mừng.
Hơn nữa, theo phương pháp hô hấp này, nội kình của mình đang phát triển với một tốc độ thần kì.
Vả lại, rõ ràng lưồng nội kình này không giống với trước đây.
Nó trở nên cuồng bạo hơn.
Rút Khinh Vũ Kiếm ra, Trần Khiêm thi triển một kiếm pháp.
Kiếm khí bất khả chiến bại. Kiếm còn chưa tới thì mũi nhọn đã tới rồi.
Một tảng đá lớn cách mười mấy mét đã bị Trân Khiêm chém đôi.
Hơn nữa, càng hoạt động mạnh thì nội kình càng phát triển nhanh hơn.
Đây vẫn là cảnh giới Tông sư sao? Sao mình cảm thấy, vừa rồi mình tùy ý đánh một đòn mà còn mạnh hơn gấp mấy lần so với ông nội và Mạc Thương Long đánh nhỉ?
Nếu như mình dùng hết sức để đánh thì Mạc: 'Thương Long, thêm cả Huyền Kính của lão ta cũng khó mà ngăn được.
Không phải Trần Khiêm kiêu ngạo.
Mà bây giờ anh thực sự có cảm giác đó.
“Ông nội nói, cảnh giới thần bí nhất trên thế gian chính là cảnh giới Tông sư, nhưng cao hơn nữa chỉ là suy đoán sao? Mình tin chắc là mình đã vượt qua cấp bậc Tông sư rồi!”
Trần Khiêm thầm đoán.
Anh cầm miếng ngọc bội lên xem.
Vừa nãy Bóng đen kia nói với mình rất nhiều, nhưng không phải tất cả.
Đặc biệt là nghe giọng điệu của người đó, dường như rất thê lương và không cam tâm.
Người đó truyền cho mình những thứ này.
Hình như có việc gì đó muốn mình làm, cuối cùng người đó còn hét lên, tôi chính là cậu, cậu chính là tôi!
Lễ nào mình chính là đầu thai của vị thần này? Trần Khiêm lại nhìn về phía thi thể trong quan tài.
Lấy miếng ngọc đi trước, chỉ là trong quan tài Trường Sinh còn rất nhiều nghi vấn mình chưa giải thích được. Sau khi ra ngoài rồi mình sẽ niêm phong hang đá này lại, khi nào mình có thể tìm được tất cả đáp án thì sẽ quay lại lần nữa.
Trần Khiêm thầm nói.