“Rốt cuộc có phải hay không thì chúng ta đẩy ra xem là biết ngay th:
'Thẩm Mộng Tuyết nói. “Ừ! Hai người tránh ra sau đi!” 'Trần Khiêm gật đầu.
Anh từng nghe ông nội kể về rất nhiều lời đồn đại trên thế giới này. Ông nói, từ trước đến này, nơi có sinh vật kì lạ canh giữ thì tất sẽ có kho báu.
Thái Dương Đồ là kho báu mà tổ tiên nhà họ Trần phát hiện được trong một hang động ở khu rừng rậm, khi đó được canh giữ bởi một con vượn trắng khổng lồ ăn thịt người. Rất nhiều người trong gia tộc bị chết mới tìm được Thái Dương Đồ trong động của con vượn trắng. Từ đó nhà họ Trần đổi vận.
Chuyến này đến rồi, ngại gì mà không vào xem thử. chứ.
Cánh cổng bằng đá này trông vừa dày vừa nặng, Trần Khiêm muốn vận nội kình, chỉ sợ nhóm Tân Nhã sẽ bị thương, nên mới bảo họ tránh sang một bên.
Sờ men theo cánh cổng đá.
Trần Khiêm nhắm đúng vị trí, vận đủ kình khí.
Rầm!
Đá cát cuồn cuộn!
Khe hở càng mở lớn.
Quả thật là một cánh cổng đá.
Một tiếng vang lớn, bị Trần Khiêm đẩy ra, cánh cổng đá xoay chuyển.
Một đường hầm hiện ra trước mặt ba người. “Chắc không phải cổ mộ đâu nhỉ?”
Thẩm Mộng Tuyết vô cùng kích động, chạy đến bên cạnh nói với Trần Khiêm.
Tần Nhã thấy cảnh tượng trước mắt, không biết trong lòng có cảm giác gì.
“Trông thế này giống như cổ mộ!”
'Tân Nhã cũng nói.
“Vào trong xem thử, hai người đi phía sau tôi!” Trần Khiêm nói.
Có phải cổ mộ hay không thì Trần Khiêm không quan tâm, có kho báu hay không Trần Khiêm cũng chẳng có hứng thú.
Dù sao thì anh cũng không cần tiền.
Ba người thận trọng đi vào bên trong.
Bên trong đường hầm là một sảnh lớn.
Bên trong sảnh trống rỗng, chỉ có một bệ đá ở chính giữa, bên trên bệ đá là một chiếc hộp hình chữ nhật đứng sừng sững.
Không phải quan tài, Trần Khiêm cũng không biết nó dùng để làm gì.
Rải rác xung quanh là các bức tranh bích họa, bên trên vẽ những hoa văn kì lạ.