Trong trường hợp này chỉ có thể làm hô hấp nhân †ạo, nếu không e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đương nhiên bao gồm cả Thẩm Mộng Tuyết nữa. Mười phút sau.
“Tiểu Nhã, thế nào rồi?”
Trần Khiêm ôm Tần Nhã, khẽ lay.
Cuối cùng, mí mắt Tân Nhã giật nhẹ, dần tỉnh lại. “Trần... Trần Khiêm?”
Sau khi mở mắt, Tân Nhã khó tin ôm lấy cánh tay Trần Khiêm.
Vừa rồi vì vội quá nên Trần Khiêm đã vứt mặt nạ rồi. Bị Tân Nhã phát hiện, anh mới vội phản ứng lại. “Trần Khiêm, thật sự là cậu!”
Tần Nhã thấy Trần Khiêm, kích động sắp khóc đến nơi:
“Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Tôi gặp được cậu rồi Trần Khiêm, cậu biết không, một năm nay, ngày. nào tôi cũng nhớ cậu, mỗi ngày đều nhới”
'Tần Nhã bổ nhào vào lòng Trần Khiêm.
Lại nắm chặt tay Trần Khiêm, chỉ sợ đây là một giấc mơ, tỉnh lại rồi thì không thấy Trần Khiêm nữa.
Trong lòng Trần Khiêm lóe lên một tia chua xót.
Cả đời này của mình, e là phải phụ lòng Tần Nhã rồi.
Bây giờ, sao có thể nhãn tâm làm tổn thương Tần Nhã một lần nữa.
Trần Khiêm lạnh lùng.
Bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Trần Khiêm? Gô ơi, có phải cô nhận nhầm người không?”
Trần Khiêm nói.
“Cậu nói bậy, tôi nhận nhầm ai chứ sẽ không nhận nhầm cậu!”
Tân Nhã lau nước mắt, vẫn nắm chặt tay Trần Khiêm.
“Nhưng tôi không phải Trần Khiêm gì đó mà cô nói? Tôi tên Trần Huyền, Trần Khiêm là người trước đây cõng cô mà cô nói với tôi phải không? Sao vậy? Tôi rất giống anh ta à?”
'Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
Tất nhiên, giọng nói cũng đổi thành giọng nói lúc trước gặp được Tần Nhã trên sa mạc.
Tần Nhã thấy biểu cảm của Trần Khiêm cho cô ta một cảm giác rất xa lạ, hơn nữa giọng nói này hoàn toàn không phải.
Đúng vậy, Trần Khiêm mà mình yêu rất gầy, rất điềm đạm, da cũng rất trắng.
Mặc dù người trước mặt này rất giống Trần Khiêm, nhưng anh ấy quá cường tráng, da cũng hơi ngăm đen.
Lễ nào thế giới này thật sự có hai người giống hệt nhau sao?
“Anh thật sự không phải Tiểu Khiêm, nhưng hai người giống nhau quá, thật sự rất giống, anh đừng lừa †ôi được không?”
Tân Nhã vội hỏi.
“Tôi không biết Trân Khiêm mà cô nói là ai, cũng chưa từng gặp, sao vậy? Hai bọn tôi giống đến vậy à?”
Trần Khiêm nói.
Tần Nhã gật đầu: “Nhưng cũng không giống, Trần Khiêm là một chàng trai nho nhã, hoàn toàn không có bản lĩnh như anh, là anh cứu bọn tôi à?” 'Tần Nhã lau nước mắt, nói.
'Trong mắt xẹt qua một tia mất mát.
Bởi vì mặc dù anh ấy rất giống Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm không có bản lĩnh mạnh đến thế này.
Anh ấy không phải... .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
“Ừ, hai người bị con quái vật này bắt đến đây, rất nguy hiểm, may mà tôi đến kịp!”
Trần Khiêm nói.