“Có chuyện gì vậy?”
Tất cả mọi người vây xung quanh.
Mắt liếc nhìn, tất cả mọi người đều sợ đến đứng hình.
Dưới mỏm cát là hai thi thể.
Men theo ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ được rằng, hai thi thể đó đã là hai cái xác khô cong, không còn một giọt máu, như thể đã bị ai rút sạch hết máu.
“Là Tiểu Minh và Tiểu Ái!"
Có người nhận ra quần áo của hai người họ, khóc lóc kêu to.
“Sao có thể như vậy được? Mới có nửa giờ trôi qua thôi mài”
Mặc dù giáo sư Dương có kinh nghiệm vô cùng phong phú nhưng cũng cảm thấy không thể tin được, da đầu ông ấy tê rân.
“Là Sơn Dương bà bà... bà ta tới đây rồi!”
Ông Bàng nuốt nước bọt, kinh hãi nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi hơn, đứng tụm lại một góc.
“Tiểu Nhã, em mau tới đứng bên cạnh anh, anh có súng!”
Ly Vạn Hào cũng sợ hãi nói. Còn ông Bàng thì quỳ xuống bắt đâu cầu khấn.
Rất nhiều người khác cũng làm theo ông Bàng, cũng quỳ xuống vái lạy.
“Sơn Dương bà bà, chúng tôi chỉ là đi ngang qua đây mà thôi, không hề có ý gì khác cả, tha mạng cho chúng tôi đi!”
Miệng họ lẩm nhẩm.
Chính lúc này.
Trần Khiêm chậm rãi bước tới, lại gần nhìn hai thi thể kia nói: “Cái gì mà Sơn Dương bà bà cơ chứ? Chỉ là thú dữ mà thôi!"
“Cậu... cậu nói bừa! Thằng nhóc cậu thật đúng là
không biết trời cao đất dày là gì, coi chừng lát nữa Sơn Dương bà bà giết cậu đầu tiên đấy!”
Ông Bàng cho rằng Trần Khiêm nói như vậy là không biết nể sợ Sơn Dương bà bà, hạ giọng mắng.
“Coi chừng lát nữa Sơn Dương bà bà giết cậu đầu tiên đấy!”
Lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt vang lên, truyền tới thoang thoảng trong gió.
“Coi chừng lát nữa Sơn Dương bà bà giết cậu đầu tiên đấy!”
Âm thanh này liên tiếp không ngừng.
Như tiếng trẻ nhỏ quấy nhiễu trong đêm, trong đêm khuya thanh vắng càng khiến người ra cảm thấy rợn người.
Mấy người giáo sư Dương như ngừng thở.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía sau lưng Trần Khiêm.
“Anh trai, cẩn thận đằng sau!”
Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết đồng loạt đứng dậy nói.