Bởi vì chỉ có Tông sư mới có thể động vào bí mật này. Mà cho dù là động vào rồi thì người Tông sư này cũng không mang bí mật này về thế giới đời thường. Bởi vì bọn họ không chết cũng điền!
“Ông nội, thảo nào cháu thấy dạo này ông đang có tâm sự gì đó, vội vàng kêu gọi toàn bộ người trong gia tộc quan sát Thái Dương Đồ, thì ra là lo lắng chuyện này!"
“Đúng vậy, có thể chuyến này ông đi rồi sẽ không về được. Nếu như không để Thái Dương Đồ lại cho các cháu thì ông sẽ là tội nhân của nhà họ Trần!”
Trần Điểm Thương lắc đầu.
“Chi bằng thế này, cháu sẽ tham gia hẹn ước Thánh Thủy thay ông, ha ha, dù gì Thái Dương Đồ cũng đã tiên đoán sẽ có một ngày cháu như vậy. Nếu hẹn ước Thánh Thủy này có thể mở ra bí mật của Hội Thái Dương, thậm chí có thể biết tung tích của Mộc Vũ và chú Hai. Thế thì dù cháu có chết, cháu cũng nhắm mắt!”
'Trần Khiêm cười gượng nói.
“Không được, hẹn ước Thánh Thủy này có khắc tên của ông đã nói rõ là họ muốn ông vào. Bây giờ cháu vẫn là bán Tông sư, chưa phải là Tông sư hoàn toàn nên họ sẽ không mời cháu! Tiểu Khiêm, ông nội hiểu lòng hiếu thảo của cháu, nhưng...
Nói đến đây, một anh hùng cái thế như Trần Điểm 'Thương chợt rơi nước mắt.
“Có lẽ ông nội cũng thật sự không tìm được cách nào cứu cháu, chuyến đi này của ông nội, chưa rõ sống chết, cháu là tương lai của nhà họ Trần này. Nếu như cháu chết, nhà họ Trần ta sẽ bị diệt vongl!"
Trần Điểm Thương khóc.
Mặc dù ông nói muốn tìm cách nhưng Thái Dương Đồ đã tiên đoán như vậy, ông còn làm thế nào được đây?
Mà Trần Khiêm cũng rơi nước mắt.
Trần Khiêm không sợ chết nhưng bây giờ anh phải chết oan trong vô cớ, phải rời xa tất cả mọi người.
Lòng Trần Khiêm cũng đau xót.
“Ông nội, ông đừng đau lòng. Ông yên tâm, cho dù ngày đó sẽ xảy ra nhưng cháu nhất định sẽ chiến đấu đến cùng với đám người kia!”
Trần Khiêm siết chặt năm đấm.
Trần Điểm Thương nhìn cháu trai, nghiêm túc gật đầu.
Sau đó nói: “Chỉ không biết cô gái áo trắng mà A. Lam nói là ai, có vẻ như rất liên quan đến cháu! Haiz! Đúng là làm người ta khó mà hiểu hết được... .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Nhưng A Lam làm ông rất bất ngờ. Nghe ba cháu nói, hôm qua A Lam còn nhìn ra được một bức tượng đá bị đổ, nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy được.
Hôm nay, lại hiểu được Thái dương Đồ... Cuối cùng con bé này. đến từ đâu, lúc ba mẹ con nhặt được nó trên bãi biển, ông đã lén lút điều tra. Lúc đó không có manh mối gì cả, nhưng ông nội không ngờ con bé lại có năng lực này...”
'Trần Khiêm im lặng.
Lòng anh bối rối, có vẻ như một số chuyện đã trở nên phức tạp nhưng cũng có vẻ như sự thật đó đã không còn xa nữa...