Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1398: Mơ thấy ác mộng




“Ừm ừm, không sai, năm đó trước khi ba ông mất, ông ấy đã gọi ông tới mật thất của ông ấy để trò chuyện.
Vì hẹn ước Thánh Thủy ba mươi năm mới tổ chức một lần, nên chỉ có người tiến vào cảnh giới Tông sư mới có thể nhận được Thánh Thủy Lệnh. Năm đó ba ông nghi ngờ Thánh Thủy có thể làm con người trường sinh bất tử, là do Hội Thái Dương cung cấp. Cũng chính vì muốn phá giải bí mật của Hội Thái Dương, mà sau khi ba ông đi về đã phát điên, luôn nói nhăn nói cuội, chưa tới một tháng đã qua đời, chỉ mang về bức tranh núi Vô Danh Sơn!”
Mạc Thương Long phiền muộn nói.
“Nếu nói vậy thì ông chú ba à, hay là ông đừng đi nữa, nhà họ Mạc không thể rời xa ông được! Cháu chỉ nói là ngộ nhỡ ông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì nhà họ Mạc xong đời rồi.”
Mạc Trường Không lo lắng nói.
“Ha ha, sống chết có số, ông cố gắng nhiều năm như vậy, chính là vì hẹn ước Thánh Thủy này, sao có thể từ bỏ giữa chừng được?”
“Được rồi, cháu yên tâm đi, hơn nữa trước khi ông đi, ông sẽ quét sạch chướng ngại vật của nhà họ Mạc chúng ta. Mặt trời vẫn chưa mọc mà cả người cháu đã uể oải rồi, mau về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Mạc Thương Long cười nói.
“Cảm ơn ông chú bai”
Cùng lúc đó.
Nhà họ Trần.
Hôm qua, ông nội đã gọi người trong gia tộc nhà họ Trần vào mật thất, để mọi người tìm hiểu Thái Dương Đồ, báu vật gia truyền của nhà họ Trần.
'Trần Khiêm cũng tham gia.
Nhưng chỉ tìm hiểu được một ít cách thức phát lực của lực Long Tượng mà thôi.
Còn những người khác thì không có thu hoạch gì.
Bây giờ Trần Khiêm đang ngồi thiền trên tấm thảm trong phòng, luyện tập cách hít thở.
Còn Thẩm Lam thì sớm nằm nghỉ trên giường rồi. Vì cô ấy thật sự quá mệt rồi.
Hết cách rồi, ngay cả ông nội cũng xem chị Lam là cháu dâu.
Cả ba mẹ và chị cũng đều có ý này.
Nên Trần Khiêm đành phải ở cùng phòng nhưng không cùng giường với chị Lam.
“Hả?”
Mà lúc này, hình như Thẩm Lam đang mơ thấy ác mộng.
Đầu cô ấy đầy mồ hôi, còn không ngừng lắc đầu. “Chị mơ thấy ác mộng à?”
Trần Khiêm cười khổ, định đắp chăn cho Thẩm Lam.
“Cô là ai?”
Mà lúc này, Thẩm Lam bỗng lo lắng hỏi.
Hai mắt cô vẫn nhắm chặt, rõ ràng rất sợ hãi, giống như... mơ thấy điều gì đó...