“Ông nội, chuyện này đều tại cháu, lúc nãy ông ta chỉ mới nhắc đến Mộc Vũ và chú Hai, đã làm tâm tư cháu hỗn loạn rồi, chuyện này cứ giao cho cháu, cháu sẽ đuổi theo ông ta.”
Trên mặt Trân Khiêm không khỏi thoáng qua tia áy náy.
Bởi vì lúc nãy anh thật sự xao động, đầu óc trống rỗng.
Nhưng lúc này Trần Điểm Thương lại giơ tay lên.
“Đừng đuổi giặc cùng đường, cho dù cậu ta có chạy trốn thì cũng chạy trời không khỏi nắng, chắc chắn cậu †a sẽ chạy về nhà họ Mạc thôi, vì cậu ta hiểu rất rõ, bây giờ chỉ có Mạc Thương Long mới có thể cứu cậu ta.”
“Tiểu Khiêm, cháu đừng vội!”
Trần Điểm Thương nói.
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
Không khỏi tức giận gật đầu.
“Mạc Thương Long, Mạc Trường Không..."
Trần Điểm Thương lẩm bẩm một câu.
Sau đó nói: “Tiểu Khiêm, cháu đi theo ông trước đi, Cận Đông, tụi con cũng nhanh chóng đi theo ba”
Hình như ông chợt nhớ tới điều gì đó nên xoay người nói.
Còn Mạc Trường Không thì đang phóng như một mũi tên.
Quả thật Khinh Thân Công Pháp của ông ta rất mạnh.
Mặc dù bị thương nặng, nhưng ông ta chạy một mạch không ngừng nghỉ.
Ông ta muốn chạy về nhà họ Mạc ở Yên Kinh. Một ngày sau.
Trong dinh cơ gia tộc ẩn dật nhà họ Mạc, trước một ngôi nhà yên tĩnh ở sau núi.
Bịch.
Mạc Trường Không quỳ thẳng xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
“Con cháu Mạc Trường Không bất tài của nhà họ Mạc muốn quỳ xuống đây cầu xin gặp mặt ông chú Ba"
Ông ta khóc lóc nói.
Rồi liên tục dập đầu.
“Con cháu Mạc Trường Không bất tài của nhà họ Mạc muốn quỳ xuống đây cầu xin gặp mặt ông chú Ba! Trường Không có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”
Mạc Trường Không lại dập đầu lần nữa.
Nhưng một lúc sau vẫn không có ai đáp lại.
Mạc Trường Không càng dập đầu mạnh hơn.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
“Nếu ông chú Ba không chịu gặp mặt, lẽ nào muốn thấy cháu mãi mãi sẽ không báo được thù của hai đứa con mình sao? Được, nếu đã như vậy, Trường Không sẽ tới Hồn Điện liều mạng quyết đấu với hai ông cháu Trần
Điểm Thương, cùng lắm thì chết thôi, để bảo vệ danh dự của nhà họ Mạc chúng tai”
Mạc Trường Không đã dập đầu đến chảy máu, lúc này bỗng đứng dậy nói.
“Khoan đã... cháu nói là ai? Trần Điểm Thương bên Hồn Điện sao?”
Đúng lúc này, trong trạch viện bỗng vang lên một giọng nói già nua.
Sau đó, Mạc Trường Không nhìn thấy.
Cánh cửa vốn giăng đầy mạng nhện đang từ từ mở ra.
Một ông lão với mái tóc trắng xóa, thân hình gầy rộc đang bước ra ngoài...