Người nhà họ Mạc đằng đằng sát khí, rõ ràng muốn ra tay.
Sắc mặt Trần Cận Đông đã hoàn toàn thay đổi.
Đến tận bây giờ, vì lần này bất đắc dĩ, chứ ông ấy không bao giờ muốn qua lại với gia tộc ẩn dật.
Bởi vì những gia tộc ẩn dật này quá ngang ngược bá đạo.
Mà bây giờ, trong lòng ông ấy đang suy nghĩ.
Chẳng lẽ những lời ba mình nói lúc trước đã trở thành sự thật sao?
Nhà họ Trần có nguy cơ diệt tộc, hơn nữa còn vào. ngày hôm nay sao?
Phải hứng chịu sự tàn sát hung ác của người nhà họ Mạc sao?
'Trần Cận Đông nuốt nước bọt.
“Để tôi xem ai dám động vào một người nhà họ Trần!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội ngông cuồng vang lên.
Cửa kính xung quanh đều bị giọng nói này làm cho vỡ vụn.
Nhất thời cuồng phong nổi lên tứ phía.
Mấy con cháu nhà họ Mạc đã chuẩn bị ra tay giết người rồi.
Nhưng bây giờ tất cả đều ôm đầu, giống như có một sức mạnh cuồng bạo đang nổ tung đầu bọn họ, làm bọn họ trực tiếp phun máu rồi chết.
Mạc Trường Không khế nhíu mày, đứng im không nhúc nhích.
Mà bên ngoài phòng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nhóm người.
Nhóm người này ai cũng mặc áo choàng màu đen. Cực kỳ thần bí.
Bọn họ xông vào phòng khách, bao vây nhóm người Mạc Trường Không lại.
Mà nhóm người mặc áo choàng đen này có gần nghìn người.
Mạc Trường Không nhìn bọn họ chằm chằm, trong lòng tràn đầy nghỉ ngờ.
“Không biết mấy người là thế lực bên nào, hôm nay tôi tới nhà họ Trần là muốn đòi nợ máu, các người tốt nhất đừng nhúng tay vào!”
Mạc Trường Không lạnh lùng nói.
“Nếu chúng tôi cứ nhất quyết muốn nhúng tay vào, thì đám chuột nhắt các cậu có thể làm gì được chứ?”
Đúng lúc này, một ông lão sải bước đi vào phòng khách.
“Chủ thượng!!!”
Mà ngoài cửa, mấy người mặc áo đen cung kính đứng thành hai hàng, rồi đồng loạt quỳ xuống sàn.
“Hả?”
Mạc Trường Không nhíu mày, nhìn chằm chăm ông lão.
“Ông này, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau đúng không? Tôi đã nói là tôi có nợ máu với nhà họ Trần, không biết ông có quan hệ gì với nhà họ Trân thế?”
Mạc Trường Không hỏi.