Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1382: Bức tranh in bên trên phiến đá




Thực ra, nhân sâm vua mua xong đưa cho Trân Khiêm rồi.
Nhưng khi đó Tiểu Khiêm không thể để lộ tung tích của mình, tránh liên lụy đến nhà họ Trần.
Nên bảo Thẩm Lam cố gắng che giấu. Cho nên nửa năm nay Thẩm Lam mới không nói. Cô sợ nói ra thì ba mẹ không kìm được, một khi
thì tức là cho nhà họ Mạc một cơ hội, Tiểu Khiêm sẽ gặp nguy hiểm.
“Quả thực đã mua được nhân sâm vua rồi, nhưng không cẩn thận làm mất, bị người khác trộm mất rồi!”
Tiểu Bối thấy chị Lam không biết nói dối nên vội nói.
“Thì ra là vậy, ngoài chuyện này ra thì hai chị em con không gặp ai khác chứ?”
'Trần Cận Đông cau mày hỏi. “Hả? Không có không có!” Thẩm Lam lắc đầu.
Lúc này.
Quản gia đi vào.
“Ông chủ, đội khảo sát do ông Mạc - Mạc Vệ Bình chỉ huy đã đến rồi, đang đợi ở bên ngoài!”
“ðm
Trần Cận Đông vội đứng dậy: “Mau mời vào!”
Hơn một năm này, đều nhờ vào sự giúp đỡ âm thầm của Mạc Vệ Bình mà không đến nỗi phải chịu quá nhiều sự chèn ép của Mạc Trường Không.
Cho nên Trần Cận Đông vô cùng tôn trọng ông.
“Ông Mạc!”
“Chủ tịch Trần!”
“Hôm nay ông Mạc đến đây có phải là vì có manh mối về vụ đắm tàu ở Nam Dương rồi không?”
Trần Cận Đông hơi kích động hỏi.
Mạc Vệ Bình ngồi xuống: “Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, vất vả cả một năm, cuối cùng không uổng công. Đúng vậy, chuyện của Hội Thái Dương đã có một số manh mối rồi!”
'Trần Cận Đông và những người khác nhìn nhau cười.
Sau đó, Mạc Vệ Bình lấy ra một bức tranh dài từ trong một cái bọc.
'Trên bức tranh dài này vẽ cảnh sơn thủy.
Non xanh nước biếc hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Ở góc trái của bức tranh sơn thủy.
Có một kí hiệu.
Rất rõ ràng, bên trên là kí hiệu của Hội Thái Dương. “Đây là?”
Trần Cận Đông ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, đây là bức tranh in bên trên phiến đá mà
chúng tôi vớt được, tôi cho người vẽ lại nguyên bản cho. cậu xem!”
“Kí hiệu bên trên này, thu hút sự chú ý của tất cả chúng tôi, nó giống hệt với kí hiệu của Hội Thái Dương. Cho nên rất có khả năng, nó là của Hội Thái Dương để lại!"
Mạc Vệ Bình nói.
“Nhưng mà ông Mạc, sao bức tranh này lại cho tôi cảm giác không hoàn chỉnh lắm, giống như còn thiếu vậy?”
Dương Ngọc Bình ở một bên nói.