'Chắc chắn không sai, bây giờ Trần Khiêm rất đáng sợi"
Rõ ràng người thanh niên rất sợ hãi, khóc lớn.
“Khốn nạn!!! Mới một năm, sao tên nhóc Trân Khiêm có thể mạnh như vậy chứ? Cho dù thế nào, trận này, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Trần trả lại gấp mấy lần! Vũ Nhi đâu?”
Mạc Trường Không tức giận, cả người run lên.
“Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão!”
Lúc này, có người loạng choạng chạy về phía này.
“Tôi thấy ở phía trước... thấy thi thể của cậu Hai với quản gia Mạc!”
Anh ta vừa khóc vừa nói. “Cái gì!!!"
Tiếng hét đau đớn của Mạc Trường Không giống như sấm sét giữa ngày trời quang.
Vang khắp Long Giang. Nam Dương, nhà họ Trần! “Có phải dạo này có chuyện gì không? Trong lòng tôi cứ lo lắng không yên, cảm giác như có chuyện gì sắp Xảy ral”
Bên trong sảnh chính trên đảo. Trần Gận Đông cau mày nói.
“Có thể có chuyện gì được chứ? Cận Đông, có phải vì chuyện mất tích của Tiểu Khiêm nên dạo này ông áp lực không?”
Dương Ngọc Bình đi tới, hơi đau lòng nói.
“Hầy, nháy mắt mà đã hơn một năm rồi. Theo như ước định của chúng ta thì năm nay Tiểu Khiêm đã kết hôn với A Lam rồi, mọi chuyện vốn dĩ đều tốt như vậy mà bây giờ đều tan thành mây khói rồi!”
'Trong mắt Trần Cận Đông lóe lên một tia đau lòng.
“Nhưng nói tới A Lam, dạo này tôi cảm thấy hơi kì lạ. Nửa năm trước, sau khi A Lam với Tiểu Bối từ Tây Nam về giống như biến thành một người khác vậy. Hai đứa nó thường hai lén lút nói chuyện với nhau, còn cười trộm nữa. Tôi đã thấy rất nhiều lần rồi, hỏi hai đứa là chuyện gì thì cũng không chịu nói!"
Dương Ngọc Bình nói.
“Vậy à, bà nói vậy thì tôi cũng nhớ. Nửa năm trước, ngày nào A Lam với Tiểu Bối cũng lấy nước mắt rửa mặt, nhất là A Lam, nghe người làm nói, cả ngày cứ trốn trong phòng khóc. Mỗi lần tôi thấy con bé thì mắt nó đều. đỏ hoel”
“Đúng đấy, nửa năm trước sau khi về, thật sự có hơi khác!”
“Phải, A Lam là do chúng ta nuôi lớn, mặc dù con bé chưa từng sống với Tiểu Khiêm nhưng lại rất có tình cảm với Tiểu Khiêm, còn tình cảm của Tiểu Bối với Trần Khiêm cũng rất sâu nặng, theo lý mà nói thì như vậy rất vô lý!"
Dương Ngọc Bình nói tiếp.
“Khụ khụ, hai người chúng ta đừng ở đây đoán nữa, cứ tìm hai đứa hỏi xem! Thế chẳng phải rõ ngay sao?”
Trần Cận Đông nói.
Sau đó ông lập tức cử người gọi Thẩm Lam với Dương Tiểu Bối tới.
“Ba mẹ, hai người tìm bọn con ạ?”
Thẩm Lam đi vào, cười nói.
“A Lam, tìm con với Tiểu Bối chủ yếu là muốn hỏi thăm một chút. Nửa năm trước, hai chị em các con đi biên giới Tây Nam, rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì? Nửa năm nay ba bận chuyện trong đội khảo sát nên không có thời gian hỏi kĩ. Phải rồi, ba nhớ hai chị em con đi mua nhân sâm vua mà, sao không thấy đem nhân sâm vua về?”
Trần Cận Đông hỏi.
“Hả? Nhân sâm vua..."
Mặt Thẩm Lam ửng đỏ.