"Ta nói chứ mấy công ty cho vay nặng lãi kiểu này cũng quá ác rồi, ngày trước tớ xem thời sự nói có người mượn mười nghìn tệ, một tuần sau bị đội lãi lên thành một trăm nghìn tệ, gấp mười lần cơ đấy, lúc đó tớ còn cảm thấy không tin, hiện tại tớ tin sái cổ luôn, quá đáng sợi"
Trần Khiêm nghe xong nhìn về phía Dương Hạ đang khóc lóc như mưa.
Lại quay sang nhìn Lục Thần đang bị áp giải vào xe cảnh sát vẫn cố với ra mắng tiếp: "Tao nói cho mà biết, con điếm kia, bố mày tiêu cho mày những một trăm tệ mà giường những chưa lên được, mày chờ đấy cho tao, mày mà không nôn tiền ra, tao bảo cha tao tìm người chém chết mày.
“Mau đi vào!"
Lục Thần chưa mắng xong đã bị cảnh sát nhét vào xe!
"Mày còn mặt mũi đòi tao trả tiền, bà đây làm bạn gái mày coi như làm không công hả?"
Dương Hạ tức đến giãm chân.
"Mày là thăng lừa đảo, đáng đời mày!"
Tuy ngoài miệng măng ác vậy, nhưng trong lòng Dương Hạ cũng rất sợ hãi, gia cảnh nhà Lục Thần không đơn giản, ít nhất hơn nhà của cô ta nhiều.
Nhìn thấy Lục Thần bị cảnh sát bắt, tim của Dương Hạ cũng sắp sợ đến nhảy ra ngoài.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta thoáng liếc, bắt gặp được bóng dáng của Trần Khiêm trong đám người.
Đôi mắt của Dương Hạ lập tức đỏ lên.
Cô ta thẳng tắp chạy về hướng Trần Khiêm, nâng tay vả chát chát cho Trần Khiêm hai cái tát vô cùng vang dội.
"Đồ khốn, nhìn đến tôi bị người khác đánh đến như này, anh chỉ đứng ở một bên xem trò cười?
Đồ khốn khiếp, anh phải lôi hắn ta ra đánh cho một trận chứ!"
Dương Hạ dường như phát điên, đưa tay xé rách quần áo của Trần Khiêm, miệng thì quát mắng om sòm.
Trong suy nghĩ của cô ta, Trần Khiêm kẻ hèn này có thể vì bản thân mà làm bất cứ chuyện gì.
Không nhắc đến hiện tại, chỉ nói khi trước, cô ta mới cảm nhẹ Trần Khiêm đã sốt sảng đòi cõng cô ta đến phòng y tế cho bằng được.
Cô ta nói một câu đói bụng, dù là nửa đêm gà gáy, Trần Khiêm chắc chăn sẽ chạy ra ngoài cổng trường mua đồ ăn mang đến tận cửa tòa kí túc xá.
Muốn mua một chiếc di động mới, Trần Khiêm có làm thêm đến kiệt sức cũng sẽ bỏ tiền mua cho cô ta.
Cho nên, hiện tại Dương Hạ bị đánh, tiềm thức của cô ta vẫn cho răng Trần Khiêm trăm phầm trăm sẽ vì cô ta mà liều mạng.
Kết quả thì sao, Trần Khiêm lại đứng đực ở đây nhìn cô †a bị đánh!
Dương Hạ tức đến phát hỏa, cô ta sắp bị chọc đến điên
"Dương Hạ, tôi không phải là bạn trai của cô!"
Ăn không hai cái tát, Trần Khiêm thật muốn giơ tay tát trả
Nhưng nhìn thấy dấu tay Lục Thần đánh lưu lại trên mặt Dương Hạ
Trần Khiêm lại không nhãn tâm ra tay. Chỉ có thể đẩy cô ta ral
Dù gì thì trước đây Trần Khiêm cũng thật lòng thật dạ yêu thương Dương Hạ.
"Được thôi, anh không phải bạn trai của tôi, lẽ nào anh không muốn làm hòa lại sao?"