Sau khi Trần Khiêm tỉnh lại, ngoài cứu Dương Hạ.
Anh còn liên lạc với bác Ôn, bảo bọn họ mau đến.
Để bác Ôn dùng cách nhanh nhất, lợi dụng hệ thống camera giám sát của Hồn Điện, biến tất cả người của nhà họ Mạc thành cá trong chậu, bởi vì Trần Khiêm sẽ
không tha cho bất kì ai.
“Thiếu điện chủ, vẫn còn vài con cá lọt lưới, đã xác định được vị trí của bọn họi”
Bác Ôn nói.
“Tốt lắm, chuẩn bị mọi thứ đi, tôi phải để bọn họ trải nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng thật sự!
Cả người Trần Khiêm nhuốm đầy máu, quay đầu nhìn lại trang viên nhà họ Mạc đang bốc cháy.
Khóe miệng đột nhiên cong lên thành một vòng cung tà mị.
Làm cho lòng bác Ôn chợt thấy lộp bộp.
Theo lý mà nói, thiếu điện chủ dùng linh huyết rồi thì tâm tính nên được khống chế mới phải, nhưng tại sao thiếu chủ cứ cho mình cảm giác kỳ quái nhỉ.
'Trên người cậu ấy có nhiều hơn một loại khí tức.
Mà loại khí tức này lại khiến mình hơi sợ hãi!
“AI”
Lúc này, trong trang viên truyền đến tiếng hét sợ hãi của Dương Hạ...
Lửa lớn cháy cả một đêm.
Bởi vì ở Long Giang.
Mùa đông vừa qua.
Sáng sớm hôm sau, trời rét thấu xương. “Cậu Mạc Vũ, uống chút nước đi!”
Mạc Vân Sơn lấy một túi ngủ đưa cho Mạc Vũ, sắc mặt Mạc Vũ tái nhợt.
Mạc Vũ bị thương nặng, đã vô cùng yếu ớt.
Bọn họ đã chạy trốn cả đêm.
Liên lạc cũng đã bị người khác cắt đứt.
Điều khiến bọn họ cảm thấy khó tin nhất đó là, chỉ trong một đêm, lượng xe lớn nhỏ ở Long Giang dường như ít đi rất nhiều.
Muốn tìm một chiếc xe để đi cũng là một việc khó.
Không dễ gì mới có một chiếc xe hạng sang chạy. đến.
Mạc Vân Sơn vội vàng cản lại.
Bây giờ bọn họ cần nhanh chóng đến một nơi trú ẩn, đợi gia chủ quay về.
Chiếc xe dừng lại. Dương Hạ sắc mặt hơi tái bước xuống xe. “Hóa ra là cô Dương, thật tốt quá. Hiện tại cậu Hai đang bị thương nặng, mau, dùng xe của cô, đưa cậu Hai rời khỏi đây!”
Mạc Vân Sơn vội nói. “Tôi... e là có hơi bất tiện!” Dương Hạ nói.
“Cái gì?”
Mạc Vân Sơn sững sờ.
Sau đó mới nhìn thấy hàng chục chiếc trực thăng đang bay lượn ở phía sau.
“Không xa phía trước có một quán cơm, các người có thể đến đó nghỉ ngơi!”
Dương Hạ nói, lén lút ném lại một ít tiền.
Sau đó lên xe, vội vã rời đi.
“Bọn họ muốn giày vò chúng ta đến chết, sớm biết có ngày hôm nay thì tôi với ba tôi đã diệt nhà họ Trần từ lâu rồi!"
Mạc Vũ tức giận nôn ra máu.
“Cậu Hai, cậu nói ít thôi, bây giờ cậu rất cần phải bồi bổ, tôi đưa cậu đi ăn chút gì đó, rồi băng bó vết thương cho cậu!”
Mạc Vân Sơn nói.