Lúc này, con trai quản gia nhìn chằm chằm vào Dương Hạ với ánh mắt sáng rực.
Vẻ mặt dung tục.
Dường như Dương Hạ nhìn ra được một số suy nghĩ của anh ta. Không khỏi lùi về sau mấy bước.
“Cô Dương, tôi nghe nói chồng cô là một người thiểu năng, tôi nghĩ, bình thường cô Dương hẳn rất cô đơn nhỉ?”
Vừa nói, con trai quản gia vừa nhẹ nhàng nắm lấy cổ †ay trắng nõn của Dương Hạ.
“Nói thật, lần đầu tiên tôi thấy cô Dương, thì đã bị sắc đẹp của cô Dương mê hoặc rồi. Khi đó tôi đã thề, nếu có cơ hội gần gũi, tôi nguyện chết vì cô!”
Con trai quản gia nói.
“Xin cậu Mạc tự trọng cho! Nếu cậu Mạc thật sự có thiện cảm với Dương Hạ, xin rộng lòng giúp đỡ, để tôi gặp Trần Khiêm, tôi nhất định sẽ vô cùng cảm kích!”
Dương Hạ rút tay lại.
Con trai quản gia cau mày hỏi: “Sao cô cứ một câu Trần Khiêm hai câu Trần Khiêm thế, cô Dương với Trần Khiêm có quan hệ gì mà nhất định phải gặp hắn?”
“Cậu Mạc Cường, tôi nói thật với cậu, Trân Khiêm là bạn trai hồi đại học của tôi. Anh ta sắp chết rồi, tôi muốn gặp anh ta. Đồng thời tôi cũng muốn trả thù anh ta nữa, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội!”
Trong mắt Dương Hạ lóe lên một chút thù hẳn.
“Ha ha ha, hèn gì, thì ra cô Dương với Trần Khiêm còn có một đoạn quá khứ như vậy! Nhưng mà cô Dương, tôi có thể liêu chết để đồng ý với cô chuyện này, nhưng sau khi làm xong việc rồi, cô nhất định phải trả lợi lộc cho tôi chứ nhỉ?”
Mạc Cường dung tục nói. Dương Hạ ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nói lời
nào: “Mấy ngày nay tôi không tiện, sau này tôi sẽ cảm ơn cậu Mạc Cường!”
Mạc Cường nghe thấy thế thì nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, phụ nữ mà, luôn sẽ có mấy ngày không tiện như vậy!”
Anh ta cười thô tục.
“Tối nay, tôi có thể lấy chìa khóa chỗ ba tôi. Nhưng cô chỉ có năm phút thôi, nếu không thì tôi tiêu đời đấy!” Mạc Cường nói.
“Được, năm phút là được rồi, cảm ơn cậu Mạc!” Nói xong, Dương Hạ xoay người bước nhanh đi.
“Dương...”
Mạc Cường đang định sàm sỡ thì thấy Dương Hạ đã chạy đi rồi.
Lúc này không khỏi cười khẩy: “Người đẹp, tôi đã nhắm cô rất lâu rồi, chẳng cần tới mấy ngày, tôi đã ăn sạch cô rồi! Ha ha ha hai”
Đêm.
Dương Hạ mặc một chiếc áo nỉ thể thao, đội mũ đi đến ngục giam.
“Chỉ có năm phút thôi, cô nhanh lên! Tôi ở ngoài cửa canh chừng!”
Mạc Cường nói.
Dương Hạ vừa nhìn đã thấy Trần Khiêm nằm trong ngục giam.
“Trần Khiêm!”
Một năm không gặp, vừa gặp lại Trần Khiêm thì đã thành bộ dạng thế này.
Chớp mắt, tất cả những hận thù trong lòng đều biến mất.
“Anh tỉnh lại đi Trần Khiêm, không phải anh thật sự chết rồi đấy chứ?”
Dương Hạ chạy đến bên cạnh Trần Khiêm, lay anh.
Nhưng sắc mặt Trần Khiêm tái nhợt, không hề có chút ý thức nào...