“Lẽ nào tôi nhìn nhầm rồi?”
Ông già hơi nghi ngờ.
Muốn nhắc nhở, nhưng cậu Mạc là một người kiêu ngạo, vừa rồi còn giận dữ nhìn mình, đã hơi không hài lòng với mình rồi.
Nếu còn nói nhiều, e là sẽ càng khiến cậu Mạc không vui.
Chắc là nhìn nhầm thôi! Ông già thầm nói.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì nhà họ Mạc mất một năm, đến bây giờ cuối cùng cũng bắt được Trần Khiêm.
Mà bây giờ có được Trần Khiêm - con bài lớn nhất để ép nhà họ Trần ở Nam Dương.
Đã khiến cho cả gia tộc nhà họ Mạc ở Long Giang vô cùng phấn khích.
“Tên nhóc này thật sự có bản lĩnh chạy trốn đấy! rốn cả một năm, khiến nhà họ Mạc dùng biết bao nhiêu là quan hệ và tài lực như vậy, đến hôm nay mới bắt được hắn!”
“Ha ha, giờ đây, nhà họ Mạc ở Long Giang chúng ta có thể hoàn toàn thống trị cả Châu Á rồi. Trần Khiêm là người nối dõi duy nhất của nhà họ Trần, mà tên Trần Cận Đông kia lại hết mực yêu thương. Xem đi, chúng ta lấy được tài sản của nhà họ Trần chỉ còn là chuyện ngày. một ngày hai thôi!”
Người nhà họ Mạc sôi nổi thảo luận.
Một vệ sĩ của nhà họ Long đang làm khách ở nhà họ Mạc vừa hay nghe được nhóm người này thảo luận.
Lúc này vô cùng nhạy bén, vội vã chạy đến một căn phòng.
“Cô chủ, có một tin quan trọng!” Vệ sĩ đẩy cửa nói.
Trong phòng có một cô gái đang cẩn thận trang điểm, tất nhiên cô ta chính là Dương Hạ.
Hai nhà Lục - Mạc xảy ra chuyện lớn, đương nhiên buổi đàm phán bị hủy bỏ.
Dương Hạ tạm thời đến nhà họ Mạc ở.
Chờ đợi cơ hội.
“Tin quan trọng gì?”
Dương Hạ hỏi.
Tên vệ sĩ đó nuốt nước bọt: “Là tin của Trần Khiêm nhà họ Trần, hôm nay nhà họ Mạc đã bắt được Trần Khiêm chạy trốn một năm nay!”
“Cạch!"
Nghe vậy, cả người Dương Hạ chấn động, hộp phấn trong tay rơi xuống đất.
“Anh nói cái gì? Trần Khiêm? Trần Khiêm mà mấy hôm nay làm sôi sục nhà họ Lục chính là Trần Khiêm của nhà họ Trần?”
Dương Hạ đứng phắt dậy. “Vâng, chắc chắn không sai, hôm nay cả nhà họ Mạc đều đang bàn tán. Nghe nói Trần Khiêm đã thoi thóp, sống dở chết dở rồi!”
Vệ sĩ nói.
Móng tay Dương Hạ nắm chặt lại, hiện tại tâm trạng của cô ta vô cùng phức tạp.