Ánh mắt Vương Đại Hải thoáng chốc đã tối tăm. Hắn ta cố nén đau, gật đầu: "Được, tôi tự kết liễu!"
Nói xong, hắn ta rút ra một con dao găm, chuẩn bị đâm vào ngực.
Bồng nhiên, hắn trở mũi dao ném về phía Trần Khiêm.
Rồi bốc một nắm đất lên vung vãi.
Tiếp đó bỏ chạy.
Tốc độ cực nhanh.
Nhưng Trần Khiêm lại nhẹ nhàng né được.
"Cậu Trần, mau đuổi theo hắn ta, hắn ta chạy rồi!" Lục Tông Nguyên sốt ruột giậm chân.
Trần Khiêm xoay cổ tay.
Vèo!
Một âm thanh vang lên, cùng lúc một vệt đen xẹt qua.
"AI"
Vương Đại Hải hét thảm một tiếng rồi ngã nhào trên mặt đất.
Lưỡi đao ngắn đã bay trở lại tay Trần Khiêm.
"Chết rồi, hắn ta chết rồi!"
Lục Tông Nguyên mừng rỡ nói.
Rồi nhìn Trần Khiêm: "Cậu Trần lần này đã lập công lớn cho nhà họ Lục, nhà họ Lục nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh trả ơn cậu!"
"Tôi chỉ cần "Kinh Bách Thú "I"
Trần Khiêm mỉm cười nhìn Lục Tông Nguyên.
Khiến gương mặt tươi tỉnh của Lục Tông Nguyên cứng đờ.
Ông ta vốn muốn tránh nhắc đến.
"Chị, chị nhìn đi, đúng là Trần Khiêm. Anh ấy... không ngờ anh ấy lại lợi hại như vậy?”
Lục Hàm bưng miệng. Lục Tuyết cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Thì ra anh ta đến Long Giang là vì ba mời đến giúp đỡ.
Đúng là giấu kín như bưng!
Lục Tuyết thầm nghĩ.
Cô ta lập tức thay đổi cái nhìn về Trần Khiêm. Đêm khuya.
Trong phòng họp nhà họ Lục.
Đêm nay, các vị bô lão nhà họ Lục nghe nói Vương Đại Hải đã chết thì vô cùng mừng rỡ.
Một mối nguy đã được loại bỏ.
Nhưng mà, nhiều người nhà họ Lục bao gồm cả Lục 'Tông Nguyên không vui nỗi.
"Hừ, một tên nhóc con có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng, vậy mà muốn lấy “Kinh Bách Thú” của nhà họ Lục, cũng không xem lại mình là ai!"
Có người tức giận đập bàn.